Nhân vật 16/01/2017

Việt Max – Giấc mơ truyền cảm hứng

Bài ELLE Team

[Tạp chí ELLE Man tháng 12/2016] Hầm hố và hơi bặm trợn, vẻ ngoài của Việt Max dễ khiến người khác e dè nếu chưa tiếp xúc. Bắt chuyện rồi mới thấy, gã đàn ông này có trái tim ấm áp và tính cách cực kỳ khiêm tốn.

Hôm ấy, Việt Max ngồi với tôi trong chiều muộn, hai con mắt sưng húp – kết quả của những đêm liên tục không ngủ vì Sút đang ở giai đoạn hoàn thiện những khâu cuối cùng để ra rạp. Bên cạnh Việt là cậu con trai ba tuổi rưỡi và người bạn đời. Việt, có lẽ ít khi nào đi đâu mà không có gia đình ở bên. Tôi đoán vậy bởi lúc hỏi, anh yêu nơi nào ở Sài Gòn nhất, Việt không cần suy nghĩ, đáp ngay tức khắc: “Ở nhà!”. Nhà không chỉ là nơi Việt trở về mà còn là nơi bàn tay vén vun của một gã đàn ông đã từng bôn ba, yêu và sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ tổ ấm ấy.

Trương

Trận cầu bắt đầu

10 năm trước, Việt Max từ Hà Nội vào Sài Gòn, rời xa mọi thứ gắn bó quen thuộc. Điều duy nhất Việt mang theo là tình yêu cháy bỏng dành cho múa và hip-hop. “Chính những lúc ấy mình mới nhận ra sức chịu đựng và đam mê của mình đến đâu”. Đó cũng là điều Việt cảm nhận được từ những “nhân chứng sống” của thứ tình yêu vượt ngôn ngữ, xuyên quốc gia nối liền hàng triệu con tim: bóng đá. Thế nhưng, thứ bóng đá Việt đưa vào Sút không phải là kiểu quy chuẩn mà là bóng đá phủi – thứ bóng đá hồn nhiên, sinh ra từ tình yêu và bằng cách này hay cách khác vẫn đập theo nhịp tim trong lồng ngực của biết bao nhiêu người, bất kể độ tuổi, bất cần giới tính. Việt Max bảo, tiếp xúc với họ, Việt thấy lại mình của ngày xưa. Những ngày nơm nớp không có tiền trả tiền nhà, phải cuốn quần áo ra đường. Những ngày đến mì tôm cũng không còn đủ tiền mua dằn bụng. Và Việt, đã chuyển tải tất cả những điều đó vào nhân vật Cường. Bạn có thể nói về cái nghèo, cái đói bằng rất nhiều hình ảnh, ngôn ngữ thương cảm nhưng để chạm đến trái tim người xem thì chỉ trừ phi bạn đã trải nghiệm. Với đam mê, cũng không ngoại lệ. Tất nhiên, những gã đàn ông luôn có cách “nói” của họ, thay vì kể lể dông dài. Bởi, khó nhọc, đớn đau và cả sự mất mát đã trở thành một phần của cuộc đời họ.

viet-max-giac-mo-truyen-cam-hung-1

Thể thao, đặc biệt với bóng đá là một đề tài thú vị, thế nhưng trong điện ảnh, rất khó để kể một bộ phim thành công ở đề tài này, chưa kể tại Việt Nam nó cũng hạn chế người xem hơn so với những đề tài khác. Đành rằng, cũng nên thử mạo hiểm một chút nhưng anh có nghĩ là mình quá liều?

Mỗi đề tài với tôi như một con đường mới để khám phá, tìm hiểu về nó. Đều quý giá nhất từng bộ phim mang đến tôi nghĩ là trải nghiệm hơn là kỷ niệm. Lúc bắt tay vào dự án này, tôi và bên sản xuất biết là khá mạo hiểm. Rất ít người dám đầu tư. Bản thân việc quay phim thể thao rất khó. Tìm kiếm diễn viên phù hợp cũng khó. Ngoại hình gai góc, phải biết đá bóng. Tuy nhiên, chúng tôi quyết theo đuổi đến cùng. Căn bản là chúng tôi muốn tạo ra những thứ mới mẻ và khác biệt. Thị trường phim hiện tại thì thể loại hài, kinh dị thì quá nhiều rồi. Tôi nghĩ phim ảnh cần có nhiều màu sắc hơn, hướng đến nhiều đối tượng khán giả hơn. Mặt khác, nếu chỉ tập trung vào những đề tài quen thuộc thì người trẻ muốn làm gì mới lạ đều ngại. Quan điểm của tôi là tạo ra những bộ phim mới về cách nhìn, cách làm. Bọn tôi hy vọng nếu thành công, nhà sản xuất sẽ mở cửa hơn cho những đề tài mới.

Anh nghĩ như thế nào về sự tương đồng trong tình đồng đội giữa bóng đá và phim ảnh?

Với tôi, một bộ phim thành công không phải là vì đạo diễn. Anh ta đúng là đầu tàu nhưng còn có những bộ phận khác quan trọng không kém mà nếu thiếu đi một phần nào đó hoặc làm không tốt thì chắc chắn sẽ không thể tạo một bộ phim hay được. Điều này tương tự như đá bóng. Tinh thần đồng đội và đoàn kết là điều cực kỳ quan trọng. Và người đầu tàu không phải là người chỉ đưa ra ý tưởng rồi chỉ tay bắt mọi người làm thế này thế kia. Họ phải làm gấp đôi, gấp ba để truyền lửa cho mọi người.

Vậy còn sự tương đồng giữa anh và các cầu thủ?

Tôi và nhà sản xuất gặp rất nhiều cầu thủ chuyên nghiệp, cầu thủ đá bóng phủi để bắt được cái không khí vốn có của bóng đá. Nó không chỉ có sự sôi động mà còn có những góc khuất. Sau khi gặp, tôi thấy tư duy, đam mê, cái cách vượt qua khó khăn của họ rất giống nhau. Con đường đến thành công đều vấp phải những khó khăn, đều có những lúc rơi vào ngõ cụt, tưởng như không còn tìm được lối thoát nữa. Và chính cái ngõ cụt ấy là phép thử để xem ai có thể đi tiếp với giấc mơ đời mình. Tôi nghĩ, bất kỳ ai vẫn giữ được đam mê và thành công ở lĩnh vực họ theo đuổi (họ tài năng, đương nhiên rồi) nhưng còn đó là vì nó đã trở thành một phần cơ thể họ. Họ yêu và thực hành nó mọi lúc mọi nơi, trong những hoàn cảnh ngẫu hứng chứ không nhất thiết phải ra đến sân vận động, môi trường chuyên nghiệp. Tôi may mắn có được những trải nghiệm như vậy nên tôi rất hiểu và đồng cảm.

viet-max-giac-mo-truyen-cam-hung-2

Dư âm đọng lại

Sút ra rạp, đón nhận nhiều khen chê. Nhưng trên hết có lẽ là sự tiếc nuối. Bởi với những chất liệu được trình chiếu trên màn ảnh, Việt Max hoàn toàn có thể làm tốt hơn. Hay bởi đó là sự kỳ vọng của những ai vốn đã yêu mến và tin tưởng Việt. Tuy nhiên tin chắc rằng, đến bộ phim thứ hai này, Việt đã chứng minh được, anh hoàn toàn không phải là tay ngang rẽ sang phim ảnh, rồi tình cờ gặp may. Việt có kiến thức, có đầu tư tìm tòi, chịu khó học hỏi để xây dựng từ cấu trúc kịch bản, góc quay.

Ở Sút, người ta thấy phong cách Việt Max được định hình với những góc quay phóng khoáng cho đến màu phim. Chỉ là, Việt cần thêm thời gian, cần gặp gỡ thêm nhiều người để có sự tính toán chính xác, chặt chẽ hơn về đường đi nước bước của bộ phim. “Tôi không muốn bóng đá chỉ là câu chuyện bên lề để làm nền cho những câu chuyện khác. Tôi muốn bóng đá là câu chuyện chính, nhưng là bóng đá phủi. Tôi muốn đi sâu vào thế giới đó. Và từ bóng đá, người ta thấy được tình anh em, lòng vị tha, sự yêu thương và đam mê mãnh liệt. Tôi cũng không muốn đây là một bộ phim đèm đẹp với những cảnh không tì vết. Tôi muốn nó mang hơi thở của đường phố, đẹp vẻ đẹp của đời sống” – Việt chia sẻ.

Việt làm Sút cũng để truyền đi cảm hứng: “Hãy đi và theo đuổi đến cùng giấc mơ của bạn. Rồi mọi thứ sẽ mỉm cười, bằng một cách nào đó, ở một giai đoạn nào đó”. Như khi Việt nói về nghệ danh của anh, Việt Max: “Tôi muốn mình làm gì cũng phải quyết liệt, làm đến nơi đến chốn. Cứ thế, tôi cắm đầu cắm cổ làm, không để ý gì đến xung quanh”. Giấc mơ của Việt, không phải là ở phim ảnh, hay múa, hay hip-hop mà là có thể làm gì đó để truyền cảm hứng “để bọn trẻ thấy thích và xỏ chân vào giày đi đá bóng thay vì ngồi liền hàng giờ trước máy tính, để những người làm phim trẻ mạnh dạn hơn với đề tài mới”. Khi người ta bước đi với trái tim hồn nhiên và một khối óc rộng mở, không ngừng vận động, con đường thật thênh thang và mới mẻ.

viet-max-giac-mo-truyen-cam-hung-3

Kỷ niệm đáng nhớ nhất của anh tại Sài Gòn?

Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, sống gần gia đình luôn cho mình cảm giác an toàn và bảo bọc. Nhưng khi vào Sài Gòn, tôi phải đối mặt với nhiều thứ. Đó là trải nghiệm tuyệt vời và quý giá hơn việc bạn đi làm và kiếm được bao nhiêu tiền.

Anh yêu nơi nào nhất ở Sài Gòn?

Nếu hỏi nơi nào ở Sài Gòn tôi đặc biệt thích thì không kể ra được nhưng tôi thích nhất là những góc, địa điểm trong một khoảnh khắc nào đấy. Tôi yêu Sài Gòn những lúc sáng sớm hay buổi đêm. Đêm Sài Gòn không vắng quá. Ngày trước chưa lập gia đình, tôi vẫn thường hay lang thang đây đó. Còn có gia đình rồi thì đương nhiên ở gần gia đình là điều hạnh phúc nhất.

Điều gì khiến anh gắn bó với mảnh đất phương Nam đầy nắng gió này?

Tôi thích tính cách xuề xòa, thẳng thắn của người Sài Gòn trong cuộc sống, và trong công việc thì họ cực kỳ đúng giờ, tác phong vô cùng chuyên nghiệp.

MC

Liệu có bao giờ anh muốn bỏ cuộc?

Có chứ. Nhưng cũng rất nhiều lần khi cơ hội đến thì tôi lại từ chối để tiếp tục công việc mình đang theo đuổi, chấp nhận sống trong khó khăn. Tôi nghĩ chỉ cần trong đầu mình luôn nuôi dưỡng giấc mơ đó và tin vào con đường mình đi là đúng đắn, thành công nhất định sẽ mỉm cười.

Anh thích ăn món gì?

Cơm sườn, cơm tấm. Ngày mới vào Sài Gòn, hễ có tiền rủng rỉnh là tôi ăn cơm tấm. Đến mức sợ luôn. (cười lớn)

Một ngày của anh nếu không có phim ảnh?

Nếu không đi quay, tôi thích ở nhà đi chơi với gia đình hoặc tập nhảy

Bài: Lê Phan – Ảnh: Tangtang

Mỹ thuật: Lonesloth – Trợ lý: Nhân Huỳnh

Nguồn Tạp chí Phái đẹp ELLE

No more