Nhân vật 22/05/2023

Making My Way: Hành trình chinh phục “ngọn núi” mới của Sơn Tùng M-TP

Bài Tuan Anh

Người ta thường nói càng trưởng thành càng điềm tĩnh, nhưng ở Sơn Tùng M-TP, đằng sau những suy nghĩ ngày càng thấu đáo và chín chắn hơn, vẫn luôn là ngọn lửa đam mê cháy bỏng và tình yêu bất diệt dành cho âm nhạc. Chính nhiệt huyết sôi nổi đó khiến Tùng luôn không ngừng tiến về phía trước, dám nghĩ, dám làm, dám đặt bản thân vào những ngã rẽ đầy thử thách. Tùng ở hiện tại đã thoải mái nói về những tháng ngày tăm tối đã qua, thừa nhận những nỗi sợ, chông chênh, lo lắng khi bắt đầu một hành trình mới, nhưng cũng đầy kiên định và hoàn toàn tin tưởng vào lựa chọn của bản thân. Giống như tựa bài hát "Making My Way" vừa ra mắt, Sơn Tùng M-TP đang bước những bước đầu tiên trên con đường chinh phục những đỉnh núi mới, những giấc mơ mới sau hành trình âm nhạc một thập kỷ của mình.

2022 là cột mốc kỷ niệm 10 năm ca hát của Sơn Tùng M-TP. Nhìn lại hành trình đã qua, có bài học sâu sắc nào Tùng đúc rút được sau một thập kỷ trưởng thành?

 

Tùng đã dành khá nhiều thời gian để chiêm nghiệm và nhìn ngắm lại hành trình của Sơn Tùng M-TP. Quãng thời gian 10 năm vừa qua, Tùng đã trải qua rất nhiều cột mốc đáng nhớ, những điều tuyệt vời, những câu chuyện ý nghĩa trong cuộc đời cũng như trong sự nghiệp của Tùng.

Sau tất cả, điều Tùng đúc rút được cho bản thân chính là 2 từ “niềm tin”. Khi hạnh phúc, khi thành công, khi vinh quang, đó là lúc mà chúng ta rất bản lĩnh để nói về hai từ “niềm tin”. Nhưng niềm tin mà mình dành cho bản thân trong những lúc mình gục ngã và cô đơn nhất thì không phải ai cũng làm được. Những khoảnh khắc đó mới là lúc mình thực sự cần đặt “niềm tin” vào bản thân. Và Tùng cũng đã bước qua rất nhiều quãng thời gian tăm tối trong cuộc hành trình của mình: đã có những lúc Tùng mất niềm tin hoàn toàn vào bản thân, chẳng muốn làm gì hết, thậm chí còn muốn trốn chạy khỏi tất cả.

Chúng ta mỗi ngày sẽ phải trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, vì sự thật là ở bất kì ngành nghề nào, mọi con đường chúng ta chọn đều không bao giờ trải sẵn hoa hồng hay thảm đỏ để chờ chúng ta bước lên. Ngược lại, có rất nhiều gian truân, thử thách và khó khăn luôn chờ đợi chúng ta ở phía trước. Và rồi, chỉ có niềm tin mới thực sự là điều quan trọng nhất, là chìa khóa cũng như tia sáng để cứu rỗi linh hồn và giúp chúng ta mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn bao giờ hết!

Sau hành trình 10 năm của bản thân, Tùng nhận ra rằng niềm tin là thứ mà mình phải luôn luôn có trong tim. Ở thời điểm này, để nói rằng điều gì làm cho Tùng cảm thấy ý nghĩa nhất, bài học đắt giá nhất, hay từ ngữ nào diễn tả rõ ràng nhất về 10 năm cuộc hành trình của Tùng, đó chỉ có thể là cụm từ “niềm tin” dành cho chính mình, ngay cả trong những lúc tăm tối nhất.

Khi mới bắt đầu hành trình âm nhạc, Tùng có từng nghĩ rằng mình sẽ chạm đến những đỉnh cao như thế này không? Ở thời điểm hiện tại, điều Tùng cảm thấy ưng ý nhất và chưa ưng ý nhất về sự nghiệp của mình là gì?

 

Tùng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đạt được những điều ở thời điểm hiện tại. Khi mới bước chân vào âm nhạc, suy nghĩ duy nhất của Tùng là “Tôi – tấm thân nhỏ bé này – muốn lan tỏa đến cho tất cả người yêu âm nhạc những nguồn năng lượng tích cực nhất, những cảm xúc trong tôi một cách gần gũi nhất thông qua giai điệu và ca từ mà tôi viết ra”.

Khi bạn nhắc đến thành tựu của hiện tại, trong một khoảnh khắc ngắn, Tùng đã nhìn thấy 10 năm của mình hiện lên, từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, và thực sự cảm thấy bị choáng ngợp. Tùng chưa bao giờ nghĩ rằng một thằng bé Nguyễn Thanh Tùng đến từ thành phố Thái Bình, khi quyết định bước chân vào Sài Gòn một thân một mình, lại có thể đạt được những thành công như ngày hôm nay.

Tùng rất ít khi so sánh bản thân mình với người khác, bởi Tùng nghĩ rằng, so sánh mình với bất cứ ai cũng rất khập khiễng, hay so sánh người khác với mình cũng khập khiễng không kém. Có rất nhiều loại thành công, kể cả sự thất bại cũng thế, có rất nhiều loại thất bại. Nhưng có một điều mà Tùng sẽ không ngừng so sánh, đó chính là “Tùng của ngày hôm nay và Tùng của ngày hôm qua khác nhau nhiều như thế nào?”. Câu hỏi của bạn khiến Tùng chợt nhớ về xuất phát điểm của mình, và ôi thôi… thật không thể nào tưởng tượng nổi những gì mình đã và đang đạt được ngày hôm nay. Từ khi bắt đầu cho đến tận bây giờ, mỗi một ngày trôi qua, từng giây, từng phút, Tùng luôn cảm thấy vô cùng ưng ý về những gì Tùng đã làm trong suốt hành trình của mình.

Còn nếu hỏi rằng điều mà Tùng chưa ưng ý và lo sợ nhất là gì, có lẽ đó là ngày mà Tùng tự hỏi bản thân mình: “Dừng lại, bỏ cuộc hay đi tiếp?”.

Nếu như một ngày Tùng phải nói ra câu nói ấy, đó sẽ là điều không ưng ý nhất trong cuộc đời của Tùng. Tùng nghĩ rằng, trong lòng chúng ta sẽ luôn có những nỗi sợ riêng: người thì sợ gián, người thì sợ mưa, người sợ cái nọ người sợ cái kia… từ những nỗi sợ nhỏ bé nhất cho đến những nỗi sợ lớn lao hơn, và Tùng cũng có những nỗi sợ của riêng mình. Mọi người cứ để ý mà xem, mình càng sợ điều gì, điều đấy lại càng hay xuất hiện. Thế nên, tự tin, đối mặt vượt qua còn hơn là tiếp tục trốn chạy khỏi những điều đó. Ngày nào mà mình còn lấn cấn hay sợ hãi là ngày đó mình vẫn chưa thực sự hạnh phúc, vẫn còn khúc mắc trong lòng khiến mình suy nghĩ và bận tâm. Tùng đã luôn hài lòng về tất cả những gì mình làm trong 10 năm qua. Và hy vọng trong tương lai, điều mà Tùng không mong đợi sẽ không xảy ra. Hãy luôn đặt niềm tin vào bản thân và tiến về phía trước.

 

Từ sau ca khúc There’s No One At All, Tùng không ra thêm sản phẩm mới, cũng gần như biến mất trước các sự kiện âm nhạc, để rồi gần một năm sau, Tùng gây bất ngờ với ca khúc Making My Way. Tại sao Tùng chọn trở lại vào thời điểm này? Making My Way có ý nghĩa như thế nào trên hành trình âm nhạc của Tùng?

 

Tùng nghĩ rằng mọi thứ diễn ra trên đời đều có nguyên nhân hay lý do của nó, và Tùng luôn để cho mọi thứ được trôi một cách tự nhiên nhất có thể. Dĩ nhiên, khi làm bất kỳ dự án nào, Tùng đều có một kế hoạch chỉn chu và chuyên nghiệp, nhưng nếu hỏi rằng tại sao lại là thời điểm này, thật sự Tùng không thể trả lời được.

Tùng nghĩ rằng đó là một cái duyên, là định mệnh của bản thân mình thôi. Còn nếu hỏi rằng việc Tùng không xuất hiện nhiều sau There’s No One At All có phải là để chuẩn bị cho một sự xuất hiện hoành tráng hay không, thì câu trả lời là “Tùng không dám nhận hai từ “hoành tráng”, nhưng một khi Tùng đã xác định làm điều gì thì Tùng sẽ làm đến cùng”. Sau There’s No One At All, Tùng đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu, học tập, cải thiện bản thân, để tìm ra những thứ mà mình còn đang băn khoăn cũng như đi tìm lời giải cho nó. Sau một quá trình dài, Tùng cảm thấy rằng: “Đây chính là lúc mình phải tiếp tục con đường mà mình đã chọn!”, và đó là lý do Making My Way ra đời.

10 năm thường là cột mốc mà các nghệ sĩ lựa chọn để đóng lại một hành trình và mở ra một chương mới, với những định hướng và mục tiêu mới. “New Chapter” của Tùng sẽ có gì đặc biệt?

 

Chắc không cần phải nói quá nhiều thì mọi người cũng đang thấy được rất rõ ước mơ và mục tiêu ở thời điểm hiện tại của Tùng. Đã lâu lắm rồi Tùng không ra một bài hát tiếng Việt, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là từ nay về sau Tùng sẽ không ra bài hát tiếng Việt nào nữa. Chỉ là Tùng nghĩ rằng, hành trình nào cũng cần có sự thay đổi ở những thời điểm cần thiết.

10 năm cho hành trình của Tùng tại Việt Nam, tại nơi mà Tùng sinh ra và lớn lên, tại quê hương của mình với những bài hát tiếng Việt, Tùng nghĩ như vậy là đã đủ. Đây là thời điểm thích hợp nhất để bắt đầu mơ một giấc mơ mới, khi Tùng vẫn đang còn sức trẻ, vẫn đang còn nhiều nhiệt huyết và đặc biệt là một niềm đam mê vô cùng lớn dành cho âm nhạc. Như bạn vừa nói đấy, 10 năm là một hành trình tuyệt vời, đầy ý nghĩa đối với bất kỳ ai, và với Tùng cũng thế thôi. Cột mốc 10 năm là thời điểm rất hợp lý để Tùng dần chuyển mình và chinh phục những mục tiêu mới. Tùng muốn đi xa hơn nữa, muốn chinh phục một “ngọn núi” mới. “Ngọn núi” mà Tùng hướng đến không có gì quá “kinh khủng” cả, nhưng điều gì mà mình đã đặt ra và chinh phục được thì luôn có ý nghĩa vô cùng tuyệt vời đối với chính bản thân Tùng.

Đôi khi Tùng sợ rằng, nếu như mình cứ tiếp tục thế này, rất có thể đến một ngày nào đó, mình sẽ phải nhìn thấy bản thân giậm chân tại chỗ, mà Tùng thì không chấp nhận để bản thân trở thành con người như vậy. Tùng luôn muốn thay đổi, luôn muốn biến hóa, luôn muốn thử thách bản thân và làm những điều mới mẻ, những điều mà mình chưa bao giờ nghĩ đến. Câu chuyện muốn chinh phục quốc tế hay mang âm nhạc của mình vươn ra thế giới, Tùng đã suy nghĩ về nó từ rất lâu rồi, nhưng chưa bao giờ thật sự nghiêm túc với nó. Sau 10 năm, vào một giây nào đó, trong chớp mắt, Tùng cảm thấy mình cần phải trở thành một phiên bản khác biệt hoàn toàn của Sơn Tùng M-TP. Mình cần phải làm những điều mà mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể làm được. Và rồi Making My Way đã đến, một bài hát hoàn toàn bằng tiếng Anh, được Tùng thực hiện theo một mô-típ khác biệt, từ tư duy âm nhạc cho đến chiến lược phát hành. Tùng đã nghĩ rằng, nếu như mình không làm điều này, mình sẽ chẳng bao giờ có thể hạnh phúc được. Và như Tùng đã nói, mọi thứ diễn ra đều phụ thuộc vào số phận và định mệnh, một khi định mệnh đã gõ cửa thì mình phải làm thôi!

Con đường này, cũng như “ngọn núi” mà Tùng đang chọn, khá giống với những khoảnh khắc quan trọng ở những cột mốc đáng nhớ của cuộc đời Tùng suốt 10 năm qua. Vì vậy, Tùng muốn chinh phục giấc mơ này bằng được. “Chinh phục” ở đây không phải là làm gì cao siêu, chỉ đơn giản là “dám bước qua và dám thử thách chính bản thân mình”. Việc chịu đựng được bao lâu hay đạt được những thành tựu gì không quan trọng bằng việc bạn tự đặt ra mục tiêu và dám đương đầu với thử thách. Vượt qua chính bản thân mình là bạn đã thành công rồi. Tùng chắc chắn rằng, cứ mỗi ngày, mỗi giây, mỗi phút trôi qua, khi bạn đã và đang chiến thắng chính bản thân mình trong quá khứ, đó là điều tuyệt vời nhất! Như Tùng đã nói: Đừng so sánh mình với bất kỳ ai, hãy so sánh với chính bản thân mình ở những khoảnh khắc trong quá khứ”.

Tùng nghĩ gì về sự xuất hiện liên tục của thế hệ ca sĩ mới, những ca sĩ Gen Z rất trẻ và tài năng? Điều đó mang lại cho Tùng thách thức gì, cũng như cảm giác phấn khích như thế nào trong “chương tiếp theo”?

 

Như Tùng đã chia sẻ ở nhiều bài báo trước đây, năng lượng tuổi trẻ là nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ và có thể thay đổi rất nhiều thứ, thậm chí có thể thay đổi cả cách làm việc của một lĩnh vực nào đó. Tùng luôn mong muốn âm nhạc Việt Nam ngày càng phát triển hơn nữa vì những nghệ sĩ trẻ của Việt Nam rất tài năng. Tùng luôn nhìn thấy điều đó, chỉ là họ cần nhiều cơ hội hơn để thể hiện bản thân và cần một bàn đạp vững chắc để có những “cú lấy đà” mạnh mẽ hơn.

Với những nghệ sĩ trẻ ở thời điểm hiện tại, hay còn gọi là thế hệ nghệ sĩ Gen Z, Tùng xem họ là thế hệ kế thừa, có khả năng tạo nên sự thay đổi lớn trong nền âm nhạc nước nhà. Và đó là điều vô cùng cần thiết. Những nghệ sĩ trẻ luôn là những làn gió mới: họ “cháy” hết mình và đặc biệt là họ “không có gì để mất”. Chính điều đó tạo cho họ một sức mạnh vô cùng lớn. Tùng đã từng như thế. Ở thời điểm như các bạn ấy, Tùng cũng không có gì để mất cả, nên “một khi đã chơi, là chơi tới cùng”. Như Cơn Mưa Ngang Qua, Em Của Ngày Hôm Qua, Nắng Ấm Xa Dần, Tùng cũng đã từng trẻ và “máu lửa” như thế. Bây giờ, sau 10 năm, dù không còn trẻ như vậy nhưng nhiệt huyết trong Tùng vẫn còn, đam mê trong Tùng vẫn cháy.

Khi nhìn các nghệ sĩ trẻ bây giờ, đôi khi Tùng cũng nhớ lại những khoảnh khắc của chính mình trước đây. Điều đó khiến Tùng cảm thấy vui và hạnh phúc vì như được nhìn thấy tương lai của âm nhạc Việt Nam. Sau này, các bạn ấy sẽ là những người phát triển nhạc Việt, sẽ giúp cho nền âm nhạc cũng như nghệ thuật nước nhà ngày càng đến gần hơn với bạn bè quốc tế. “Tre già, măng mọc”, đó là quy luật của tự nhiên, và ngọn lửa nào cháy mãi rồi cũng phải đến thời điểm yếu dần đi. Đó là lúc chúng ta cần những lớp người mới, những nguồn năng lượng mới, những điều tuyệt vời mới, những sự cập nhật mới, những sự nhạy bén mới, để điền vào những vị trí thay thế và tiếp tục sứ mệnh phát triển âm nhạc nước nhà. Tùng thực sự rất mong các bạn trẻ sẽ không ngừng phấn đấu và luôn luôn suy nghĩ, không chỉ cho bản thân mình mà còn cho ngành âm nhạc, ngành nghệ thuật, ngành giải trí của đất nước. Vì các bạn sẽ là đầu tàu cho ngành của mình trong tương lai. Tùng mong rằng các bạn sẽ cố gắng thật nhiều để đưa con thuyền nghệ thuật âm nhạc Việt Nam ngày càng đi xa hơn nữa!

Từ trước đến nay, Tùng vẫn luôn là người tiên phong trong việc thử nghiệm những điều chưa ai từng. Từ làm việc với ê-kíp Hàn, Mỹ cho đến xây dựng một ê-kíp thuần Việt của riêng mình; từ thử nghiệm nhiều dòng nhạc khác nhau cho đến sáng tác một ca khúc hoàn toàn bằng tiếng Anh… dường như không còn lối đi nào mà bạn chưa khám phá. Trong chương mới, liệu Tùng có tự tạo ra một lối đi hoàn toàn mới cho riêng mình? Bạn sẽ “making my way” như thế nào?

 

Cảm ơn bạn vì câu hỏi này, đây gần như là một lời khen dành cho Tùng và Tùng rất hạnh phúc vì điều đó. Tùng vẫn là Tùng thôi, Tùng vẫn sẽ luôn là Tùng, nhưng chắc chắn sẽ là một phiên bản Tùng của ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua. Thử thách đầu tiên mà Tùng phải đối diện, phải thay đổi, phải làm tốt hơn mỗi ngày, chính là việc “sáng tác và hát bằng tiếng Anh”. Tùng sinh ra và lớn lên tại Việt Nam, tại quê hương Thái Bình, và thật sự thì từ bé, khi học tại quê nhà, Tùng không dành nhiều sự quan tâm cho bộ môn tiếng Anh. Thậm chí, ngay cả khi Tùng có một số thành công nhất định ở những năm 2015 – 2016, Tùng cũng chưa quan tâm đến tiếng Anh. Ngày xưa, Tùng đã từng có suy nghĩ: Đâu cần đến tiếng Anh, mình vẫn đang phát triển rất tốt đấy thôi”. Và đó là suy nghĩ của “Tùng của ngày hôm qua”, vì nhận thức lúc bấy giờ cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng ngày hôm nay, Tùng lại hiểu được rằng tiếng Anh thật sự cần thiết cho con đường sự nghiệp của mình, cho giấc mơ và đam mê phía trước.

Ngoài việc sáng tác và hát hoàn toàn bằng tiếng Anh, thử thách thứ hai là “tiêu chuẩn của giấc mơ này phải cao hơn về mọi mặt”. Một khi muốn mang âm nhạc của mình ra quốc tế, muốn biến giấc mơ của mình thành sự thật thì phải chủ động nâng cấp tiêu chuẩn giấc mơ của mình. Chất lượng âm thanh, chất lượng bài hát, chất lượng music video, chất lượng của tất cả mọi thứ… sẽ phải được đặt trên một mức tiêu chuẩn cao hơn, thậm chí còn cao hơn những gì mà Tùng từng nghĩ.

Có ai đó đã nói rằng: “Khi mình đứng yên tại chỗ, mình sẽ thấy những gì mình đang có là điều tuyệt vời nhất. Nhưng khi mình càng đi, mình sẽ càng thấy rằng mình còn yếu kém”. Chính vì thế, một khi Tùng có cơ hội được cọ xát, được gặp những nghệ sĩ quốc tế, những đạo diễn giỏi, những ê-kíp chuyên nghiệp ở nước ngoài, Tùng lại càng thấy mình quá nhỏ bé. Khi giấc mơ hình thành trong đầu, Tùng đã thắc mắc mãi một điều: Liệu có đủ thời gian để thực hiện giấc mơ của mình không?”. Và rồi, Tùng phải tự thoát ra khỏi những suy nghĩ ấy bằng cách bắt tay vào làm, vì chỉ khi làm thì mới ra việc.

Thật sự thì Tùng đã góp nhặt tất cả kinh nghiệm và những điều tuyệt vời nhất mà mình học được trong 10 năm qua để tiếp tục cuộc hành trình mới này. Phía trước còn vô vàn khó khăn và thử thách mà Tùng cần phải đối diện để học và cải thiện bản thân mình, sao cho phù hợp với con đường mà mình đã chọn. Nhưng để kể ra thì chắc là hết cả quyển tạp chí này mất. Nói một cách ngắn gọn, trước mắt, Tùng cần phải hoàn thành thật tốt những mục tiêu đề ra, và Tùng mong rằng, khi đã chọn đi con đường này thì ông Trời sẽ thương, cuộc đời sẽ thương và dẫn dắt mình, vẽ đường chỉ lối cho mình, để Tùng có thể gặp được những người tài giỏi và phù hợp. Tùng hy vọng sẽ tạo dựng được thêm những ê-kíp thật chuyên nghiệp và cùng nhau biến giấc mơ của Sơn Tùng M-TP trở thành sự thật.

Là biểu tượng “trăm trận trăm thắng” của nhạc Việt khi bất cứ sản phẩm nào ra mắt cũng thu về thành tích ấn tượng, Tùng có đứng trước cảm giác lo lắng khi tạo ra một thứ gì đó hoàn toàn mới?

 

Lại là một lời khen nữa dành cho Tùng! Cảm ơn ELLE rất nhiều vì câu hỏi này, và Tùng xin được giữ lời khen này trong đầu, để vế sau của câu hỏi bớt căng thẳng hơn một chút. Thật ra, khi chúng ta đang ở trong vùng an toàn của mình, chẳng ai muốn bước ra cả. Vì không ai muốn phải đối diện với sự nguy hiểm, khả năng mất mát và cảm giác không an toàn. Bình thường, khi không có gì để mất, chúng ta sẽ chiến đấu hết mình với một tâm thế hoàn toàn khác. Nhưng khi chúng ta đang đứng trên một đỉnh cao và đột nhiên cần phải thay đổi, đó chưa bao giờ là điều dễ dàng cả, thậm chí là ngược lại – vô cùng đáng sợ và khó chịu. Vì vậy, Tùng đã tự nói với bản thân mình rằng:Hãy chấp nhận sự mất mát để nhận được nhiều hơn trong tương lai”.

Để thỏa hiệp với bản thân, đầu tiên, mình phải hiểu rõ mục đích của mình, và vì sao mình lại chấp nhận thử thách, khó khăn và mất mát đó. Mình không nên đi theo con đường của người khác mà không quan tâm rằng điều đó có phù hợp hay cần thiết với mình hay không. Đó thật sự là một nước đi vô cùng nguy hiểm và không mang lại gì khác ngoài đau thương cho bản thân cả.

Nhưng để hiểu rõ và giữ vững mục tiêu của mình, cần rất nhiều thời gian để thuyết phục và thỏa hiệp với sự an toàn trong chính bản thân mình. Vì khi đối diện với một điều hoàn toàn mới, mình sẽ luôn cảm thấy vô cùng lo lắng, thậm chí lo sợ đến tột độ. Vì vậy, để có được ngày hôm nay, khi ngồi nói chuyện với bạn và trả lời câu hỏi này, Tùng đã phải mất rất nhiều thời gian để sống trong những cung bậc cảm xúc cùng cực đó và tự vấn bản thân mình mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây… Cuối cùng, bằng niềm tin vào chính bản thân, khi đã hiểu được mục đích của mình, Tùng nhận ra rằng: “Một khi mình đã quyết định đối diện với điều gì đó hoàn toàn mới, mình phải chấp nhận được và mất. Bất cứ điều gì mình chọn đều có cái giá của nó”.

Bạn không thể cùng một lúc cầm nhiều thứ trong tay: nếu như bạn muốn cầm một thứ mới lên thì buộc bạn phải bỏ thứ mà mình đang cầm xuống. Và một khi đã bỏ xuống rồi thì phải chấp nhận việc mất đi. Chỉ khi chấp nhận được thì bạn mới có thể dành toàn tâm toàn ý cho điều mà bạn muốn nắm giữ. Quy luật của cuộc sống vốn không dễ dàng và sẽ không bao giờ cho phép mình tham lam. Vậy nên, như Tùng vừa nói, phải hiểu rõ mục đích thì mình mới sẵn sàng từ bỏ và chấp nhận hy sinh, bước ra khỏi vùng an toàn, bước xuống khỏi đỉnh núi mà mình đã dành hằng bao nhiêu tâm huyết, thời gian và công sức để tạo nên. Giờ đây, Tùng đã sẵn sàng chinh phục một ngọn núi mới, dù điều đó đối với Tùng chưa bao giờ là một quyết định dễ dàng.

Mình rất thích một câu nói của Tùng: “Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được thì phải chịu được những cảm giác không ai chịu được”. Bây giờ, suy nghĩ đó có thay đổi không? Tâm thế của Tùng khi đối diện với áp lực là gì?

 

Chắc chắn, suy nghĩ đó của Tùng chưa bao giờ thay đổi cả. Vì câu nói đó cũng có nghĩa là: chúng ta sẽ luôn phải trả giá cho những điều mà chúng ta muốn đạt được. Để thực hiện điều mà Tùng mong muốn, Tùng đã phải đối diện với vô vàn nỗi sợ và lo âu. Không ai muốn đối diện với áp lực hay thử thách cả, cũng chẳng ai muốn đối diện với sự khó khăn hay sẵn sàng bước ra khỏi vùng an toàn của mình cả. Nhưng điều quan trọng nhất, như Tùng vừa chia sẻ ở trên, đó chính là Tùng hoàn toàn hiểu rõ mục đích của mình. Vì vậy mà giờ đây, Tùng đã có thể đối diện với áp lực một cách tích cực và bớt căng thẳng hơn xưa rất nhiều. Thay vì để áp lực trở thành những suy nghĩ tiêu cực bên trong bộ não, tâm hồn mình thì Tùng biến nó thành những động lực vô hình để nhắc nhở bản thân: “Ê, đã quyết đi đến đây rồi thì phải đi cho bằng được đến cuối con đường mới thôi”.

Nó cũng giống như cảm giác khi chúng ta chạy bộ vậy: ngày hôm nay chúng ta đặt ra 15 phút, ngày hôm sau 16 phút, rồi 17 phút, 18 phút, 20 phút, 30 phút, một tiếng đồng hồ và chúng ta sẽ luôn phải tìm cách chinh phục từng cột mốc đó. Ngày hôm nay tôi đã làm được thì ngày hôm sau tôi phải làm được nhiều hơn. Có mệt, có khổ, có đau thương thế nào cũng phải chạy cho đến nơi đến chốn. Và tâm thế của Tùng ở thời điểm hiện tại là muốn chơi đến cùng, vì mình hiểu điều mà mình thực sự mong muốn hết mình là gì. Đó chính là đam mê, là việc mà mình giỏi nhất: làm nhạc. Tất cả những thứ còn lại trong cuộc sống đều là phụ, được tạo ra bởi giá trị của mình từ việc mà mình giỏi nhất mà thôi. Cũng chính vì thế mà Tùng có thể đối diện với rất nhiều áp lực, bằng cách biến tất cả những điều đó trở thành động lực, giúp Tùng tự tin hơn và chạy thật nhanh, nhanh hơn nữa trên con đường mà Tùng đã chọn.

Tùng từng tuyên bố rằng “sau 30 tuổi sẽ không làm ca sĩ nữa”. Sinh nhật sắp tới, bạn sẽ bước qua tuổi 29, bạn vẫn giữ nguyên ý định này chứ? Trong chặng đường tiếp theo, liệu khán giả có được nhìn thấy Tùng trong một vai trò hoàn toàn mới?

 

Sau 30 tuổi, có thể là 31, 32, 33, 34, 40, 50, 60… Tùng nghĩ rằng khi Tùng nói câu này, rất nhiều người đã tiếp nhận theo một chiều hướng hơi nặng nề và phức tạp. Không có ngọn lửa nào cháy mãi, không có hành trình nào đi mãi mà không phải dừng lại để nghỉ ngơi. Sẽ đến một ngày chúng ta phải chậm lại, thậm chí dừng lại. Tùng không thể nào thoát khỏi định luật tự nhiên của cuộc sống. Ở thời điểm này Tùng 29 tuổi, năm sau 30 tuổi, Tùng không biết điều gì đang chờ mình ở phía trước. Nhưng nếu như hỏi Tùng đã muốn dừng lại với con đường âm nhạc của mình chưa, thì câu trả lời chắc chắn sẽ là “chưa”. Vì Tùng cảm thấy trong con người của mình vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết và máu lửa, luôn sẵn sàng để chiến đấu tiếp.

Nhưng cũng vì Tùng không thể biết được điều gì sẽ diễn ra vào ngày mai, việc tự dưng muốn lùi lại chỉ sau một ý nghĩ trong nháy mắt cũng là điều rất có thể sẽ xảy ra ở một độ tuổi nào đó bất kỳ của Tùng trong tương lai. Thế nên, tất cả chỉ là dự tính và luôn có thể thay đổi. Tất nhiên, sẽ đến một lúc Tùng phải lùi lại vì hiểu rằng “tre già, măng mọc”, không ai mãi mãi là một búp măng non được. Tùng sẽ phải chuẩn bị trở thành một người đàn ông trưởng thành, có một gia đình nhỏ cùng vợ và những đứa con. Một cuộc sống bình yên, rời xa khỏi những xô bồ, ganh đua, đấu tranh của tuổi trẻ.

Thay vào đó, Tùng sẽ lùi về sau, giúp đỡ lớp tài năng trẻ, có đức và có tài. Ở hoàn cảnh nào, Tùng cũng vẫn sẽ cống hiến hết mình cho con đường mà mình đã chọn, cho âm nhạc và cho lĩnh vực giải trí. Không phải cứ là ca sĩ mang tên Sơn Tùng M-TP mới có thể làm được điều đó, Tùng sẽ luôn tận dụng những gì Sơn Tùng M-TP đem lại cho Nguyễn Thanh Tùng sau bao nhiêu năm chinh chiến, để có thể trở thành một Nguyễn Thanh Tùng ở một độ tuổi chín chắn hơn, với nhiều kinh nghiệm, trải nghiệm hơn và dành những điều ấy cho thế hệ tiếp nối. Năng lượng trẻ luôn là năng lượng mạnh nhất, đẹp nhất và tích cực nhất. Sau này, Tùng vẫn muốn làm việc với những bạn trẻ, vì khi đồng hành cùng với người trẻ, mình cũng sẽ thấy trẻ hơn và phần nào được nuôi dưỡng ngọn lửa bên trong mình.

Tùng là một trong những nghệ sĩ có phong cách thời trang ấn tượng nhất làng nhạc Việt và từng chia sẻ rằng trang phục biểu diễn thường do mình tự tay lựa chọn. Niềm đam mê thời trang của Tùng đến từ đâu? Thời trang góp phần thể hiện con người Tùng như thế nào?

 

Để trả lời câu hỏi về thời trang, có lẽ đầu tiên Tùng phải dành lời cảm ơn cho mẹ của mình. Khi còn bé, Tùng đã tham gia những buổi biểu diễn cho trường và Nhà Văn Hóa Thiếu Nhi. Lúc đó, mẹ Tùng luôn xem Tùng như một búp bê vậy, luôn muốn mình màu sắc, ăn mặc đẹp. Chính nhờ những ngày tháng ấy mà những thói quen thuở nhỏ đã ăn sâu vào tâm trí của Tùng. Tùng thích những thứ liên quan đến thời trang từ khi còn rất bé. Niềm đam mê thời trang của Tùng chắc chắn là đến từ mẹ rồi, không thể đến từ ai khác được. Mẹ của Tùng ở thời điểm này vẫn đang bán quần áo tại Thái Bình mà. Tùng đã từng trêu khán giả và bố mẹ rằng, nếu như một ngày Tùng từ bỏ con đường âm nhạc thì sẽ về bán quần áo phụ bố mẹ.

Tùng nghĩ rằng thời trang thật sự rất quan trọng vì đó là thứ sẽ luôn song hành cùng âm nhạc và nghệ thuật. Thậm chí là bất kì ngành nghề, lĩnh vực nào cũng cần đến thời trang chứ không riêng gì nghệ thuật. Khi nhìn một ai đó, mình có thể đoán được tính cách của họ thông qua trang phục mà họ mặc. Mình cũng có thể đoán được ngành nghề và công việc của họ. Vì vậy, thời trang lột tả rất nhiều khía cạnh của một con người.

Đối với Tùng, thời trang là một lĩnh vực rất màu sắc và đầy cảm xúc. Mỗi ngày, dĩ nhiên Tùng dành thời gian nhiều nhất cho âm nhạc, nhưng khi rảnh, Tùng cũng dành rất nhiều thời gian cho thời trang. Lướt mạng để xem cách mọi người phối đồ, học hỏi nhiều thứ từ các trang web bán quần áo hay tạp chí thời trang online, xem những clip runway của các thương hiệu đình đám… Tùng có thể ngồi xem quần áo, thời trang cả ngày luôn cũng được. Thậm chí, nhiều khi lên giường chuẩn bị đi ngủ, Tùng có thể nằm xem những thứ liên quan đến thời trang từ 11 giờ đêm đến 2, 3 giờ sáng mà không hay biết. Cứ như mình bị say đắm quần áo vậy. Mà sự thật là Tùng rất si mê quần áo và mua rất nhiều, đôi khi không phải để mặc mà chỉ để treo lên rồi ngắm thôi, vì thời trang cho Tùng rất nhiều cảm hứng và cảm xúc. Phong cách làm nghệ thuật hay âm nhạc của Tùng cũng được thể hiện rất nhiều thông qua phong cách thời trang. Thế nên, đối với Tùng, thời trang là một điều gì đó rất ý nghĩa và không thể thiếu trong cuộc sống của Tùng.

Là nghệ sĩ Việt Nam duy nhất tham dự buổi ra mắt BST Thu – Đông của Gucci tại Hồng Kông năm 2018 và sắp tới sẽ có mối quan hệ lâu dài với thương hiệu ở quy mô toàn cầu, có vẻ mối lương duyên của Tùng và nhà mốt nước Ý rất tốt đẹp. Có đặc điểm gì của nhà mốt mà Tùng cảm thấy tương đồng với con người và phong cách thời trang của mình?

 

Như bạn vừa nói đấy, Tùng và Gucci đã có mối lương duyên với nhau từ tận năm 2018, và khi đã có nhiều kỷ niệm với nhau từ trước như vậy thì trong lòng và trong tiềm thức của Tùng, Gucci đã trở thành một điều rất thân quen. Như đã chia sẻ, Tùng rất yêu thời trang và luôn muốn thử nghiệm những cái mới, và khi nhìn vào Gucci, điều làm Tùng cảm thấy được đồng điệu chính là: Gucci luôn luôn thay đổi. Mỗi một BST, Tùng luôn nhìn thấy một Gucci hoàn toàn khác. Tùng là một người rất thích màu sắc, thích sự phá cách và không thích điều gì quá an toàn, và Gucci luôn mang lại cho Tùng những cảm giác mới lạ đó.

Khi nhìn lại những bộ quần áo của Gucci, Tùng luôn cảm thấy một sự liều lĩnh mạnh mẽ trong thời trang. Có những màu sắc mà Tùng nghĩ mãi vẫn chưa hình dung được làm sao nhà mốt lại có thể sáng tạo và kết hợp chúng với nhau lên một phong cách như thế, điều đó thực sự vượt qua trí tưởng tượng của Tùng. Tùng thực sự bị mê hoặc, bởi Tùng nhìn thấy chính mình qua Gucci và cảm nhận được sự đồng điệu rõ nét giữa Tùng và thương hiệu này. Đặc biệt, khi mặc những bộ trang phục của Gucci lên sân khấu, Tùng luôn cảm thấy mình không ngừng biến hóa và trở nên khác biệt. Một nghệ sĩ như Tùng, luôn muốn thay đổi và làm mới hình ảnh của bản thân, mà được xuất hiện trên sân khấu với một trang phục phá cách và độc đáo thì còn gì tuyệt vời hơn. Đó là lý do vì sao Tùng và Gucci đã có những cái bắt tay đầy cảm hứng và ngày càng thân thiết với nhau.

Có một sự trùng hợp thú vị là cả Sơn Tùng M-TP và Gucci đều đang đứng trước một khởi đầu mới. Sự ra mắt của Giám đốc Sáng tạo Sabato De Sarno hứa hẹn sẽ tạo ra một kỷ nguyên mới cho nhà mốt, còn bạn thì đang bắt đầu một chương mới trên hành trình âm nhạc. Bạn nghĩ gì về sự hợp tác lần này?

 

Không biết nói gì hơn ngoài hai từ “tuyệt vời” vì có lẽ đây là một cái duyên, là định mệnh giữa Tùng và Gucci. Tùng vừa cho ra mắt Making My Way, tạo nên và bước đi trên một con đường mới, một bài hát mà tựa đề cũng đã nói lên được rất nhiều điều. Với sự chuyển mình của Gucci, Tùng nghĩ rằng đây là một thời điểm không thể lý tưởng hơn để Tùng và Gucci bắt tay với nhau, cùng làm nên thật nhiều cột mốc ý nghĩa và những câu chuyện truyền cảm hứng cho khán giả. Tùng cũng mong rằng với mối lương duyên này và với sứ mệnh của mình, Tùng có thể mang Gucci đến gần hơn với khán giả và ngược lại, mang khán giả lại gần hơn với Gucci và Tùng. Tùng hy vọng rằng Gucci và khán giả sẽ hiểu nhau hơn và đồng hành với nhau trên con đường mới này bằng một tình yêu thương đặc biệt và nồng cháy nhất.

Bên cạnh thời trang năng động và cá tính thường ngày, Tùng luôn gây sự chú ý khi xuất hiện trong những bộ suit lịch lãm. Là một chủ tịch, suit may đo chắc chắn là món đồ không thể thiếu trong tủ quần áo của Tùng. Tùng thường chọn suit dựa trên những tiêu chí gì?

 

Tùng nghĩ rằng điều quan trọng nhất ở một bộ suit là phải phù hợp với vóc dáng và cơ thể của mình. Tùng không quá căng thẳng về việc chọn lựa màu sắc hay kiểu dáng của một bộ suit. Đơn giản, mình chỉ cần mặc sao cho phù hợp với hoàn cảnh, sự kiện, phù hợp với nơi mà mình xuất hiện. Mình không thể nào mặc một bộ suit màu hồng lên công ty để họp và cũng không thể dùng một bộ suit văn phòng để mang lên sân khấu trình diễn được, đúng không? Thế nên, Tùng nghĩ rằng, suit là một kiểu trang phục thể hiện rất nhiều thứ của một người đàn ông. Điều quan trọng nhất mà chúng ta cần phải hiểu rõ chính là: bộ trang phục này sẽ được mặc để đi đến đâu, và những màu sắc, chất liệu nào sẽ phù hợp nhất với sự kiện đó.

Điều thứ hai mà chúng ta cần có là sự tự tin. Khi bạn tự tin là lúc bạn đẹp nhất, là lúc bạn duyên dáng nhất. Một bộ quần áo không hơn nhau về giá tiền nhưng sẽ hơn nhau ở một thứ: thần thái của người mặc. Họ yêu bộ quần áo đó nhiều như thế nào, họ tự tin ra làm sao, đó mới là thứ đắt giá nhất và mang lại giá trị thực sự cho bộ quần áo. Một bộ suit cũng vậy thôi. Để mặc một bộ suit đẹp, mình phải yêu bộ suit đó và phải hiểu nơi mà mình đến. Chỉ cần dành cho nó niềm tin và tình yêu thương, để cho nó được tỏa sáng nhất có thể, đơn giản vậy thôi!

Đàn ông càng trưởng thành càng có nét quyến rũ riêng. Trong chương mới, định hướng phong cách của Tùng sẽ là gì?

 

Nghe sắp bước qua tuổi 30 thật là đáng sợ, và Tùng cũng không muốn tin vào sự thật ấy. Vì mỗi lần nhìn mình trong gương, Tùng đều luôn nghĩ rằng mình chỉ mới 18 tuổi thôi (cười), mà hôm nay tự dưng có người hỏi mình sắp bước qua tuổi 30, giật cả mình luôn đấy. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, phải giữ cho tâm hồn mình luôn trẻ trung, phải vậy không? Dĩ nhiên, Tùng vẫn sẽ luôn yêu thời trang như cách mà Tùng đã và luôn yêu thời trang. Tùng sẽ luôn luôn là Tùng, một con người luôn muốn làm mới bản thân, không chỉ trong đam mê mà cả trong cuộc sống nữa. Vì thời trang là thứ mà Tùng rất yêu thích nên Tùng sẽ luôn thử nghiệm những thứ mà Tùng nghĩ rằng mình không bao giờ có thể mặc ở ngoài đời.

Tùng luôn cảm ơn Sơn Tùng M-TP vì đã xuất hiện trong cuộc đời của Tùng, để cho Tùng luôn có cơ hội được khám phá. Nếu như là một Nguyễn Thanh Tùng bình thường, có lẽ mình sẽ khó có cơ hội làm điều đó. Dĩ nhiên, dù là Nguyễn Thành Tùng hay Sơn Tùng M-TP, Tùng vẫn luôn muốn thử sức với thật nhiều trang phục đặc biệt và phá cách vì đó là tính cách và con người của Tùng rồi.

Tùng hy vọng rằng từ nay về sau, mình sẽ không đề cập đến chuyện tuổi tác nữa, vì chủ đề đó dễ làm cho nhau cảm thấy chạnh lòng lắm (huhu). Tùng luôn mong rằng tinh thần yêu thời trang và đam mê nghệ thuật của mình sẽ không bao giờ bị hao mòn, thậm chí là sẽ ngày càng mạnh hơn bao giờ hết. Cho dù ở tuổi 40 hay 50, Tùng vẫn sẽ có cách để vui đùa và sáng tạo trong phong cách thời trang của bản thân. Miễn sao phù hợp với độ tuổi của mình nhất có thể và luôn duy trì được sự trẻ trung trong tâm hồn của mình. Mãi mãi là tuổi 18. Cảm ơn ELLE rất nhiều!

______________

Nhiếp ảnh: Quang Ming

Sản xuất: Hensi Le

Định hướng thời trang: Freddy Nguyen

Đạo diễn video: Flying Andrew

DOP: Leo Le

Trang điểm: Phat Phat

Làm tóc: Dương Đặng Minh

Thiết kế dựng cảnh: Khang Hy

Dựng cảnh: Thái Nhứt Team

Trợ lý nhiếp ảnh: Tấn Đông, Sang Phan, Bảo Lý

Trợ lý stylist: Harry Võ, Linh Đan, Phạm Huy (FSC Team)

Trợ lý sản xuất: Ph Sieu

Bài: Đoàn Trúc

Ý tưởng: IO

xem thêm

No more