Lần đầu tiên giới thiệu bộ sưu tập ready-to-wear chính thức ở ELLE Design Show 2025, Lecia đánh dấu một bước chuyển quan trọng trong hành trình sáng tạo của mình. Trước đó, thương hiệu đã tạo dựng dấu ấn bằng các bộ sưu tập thời trang cưới mang đậm tinh thần thủ công truyền thống, đặc biệt là HER-ITAGE ra mắt tại Huế. Ở The Line-age, tình yêu dành cho nghề thủ công vẫn là nền tảng, nhưng được đặt vào một ngữ cảnh mới, nơi di sản đối thoại với công nghệ và nhịp sống đương đại. Sợi công nghệ, in 3D, cắt laser xuất hiện như những lớp ngôn ngữ bổ trợ, để bàn tay thủ công không bị thay thế, mà được mở rộng biên độ biểu đạt.

Không gian trình diễn mở ra bằng một tác phẩm múa đậm chất thể nghiệm do biên đạo Lê Mai Anh dàn dựng, cùng bảy nghệ sĩ múa trẻ. Với chị, các vũ công không đơn thuần là người minh họa cho trang phục. Họ trở thành người dẫn chuyện, kết nối các lớp ý niệm lại với nhau bằng chính chuyển động cơ thể. Trong cấu trúc múa, bảy diễn viên nắm tay không rời, di chuyển như một vòng tròn liên tục, khi dồn lại, khi giãn ra, nhưng không bao giờ đứt đoạn.


Lê Mai Anh chia sẻ rằng ý niệm này đến từ mong muốn giữ lại sự gắn kết như một trạng thái sống. “Tôi muốn các diễn viên luôn giữ tay nhau. Dù có luồn, có lách, có bê, có đỡ, sự kết nối ấy không được cắt đứt. Khi còn kết nối, dù có rối đến đâu, người ta vẫn có thể từ từ gỡ ra”. Với chị, cấu trúc của bài múa cũng phản ánh cách con người tồn tại trong đời sống, nơi mỗi cá thể đều cần đến sự nâng đỡ để phát huy điều đặc biệt của mình.
Âm nhạc dẫn dắt phần trình diễn đến từ violinist Trí An và cellist Chí Nguyễn. Thay vì một bản nhạc được viết sẵn hoàn chỉnh, hai nghệ sĩ lựa chọn cách tiếp cận linh hoạt, đặt trọng tâm vào ứng tác. Những giai điệu không được lên khuôn cứng nhắc, mà hình thành từ việc quan sát chuyển động của vũ công, ánh sáng sân khấu và nhịp điệu của không gian.

Với Chí Nguyễn, âm nhạc trong một trình diễn đa ngành không phải là yếu tố dẫn dắt, mà là phần màu được thêm vào bức tranh đang được vẽ bằng chuyển động. “Múa với tôi giống như cây bút chì đang vẽ lên trang giấy, còn âm nhạc là màu sắc. Mà màu sắc ấy phải tùy vào chuyển động xung quanh để tô điểm, chứ không thể áp đặt”. Chính tinh thần ấy khiến phần âm nhạc trong màn trình diễn cho BST The Line-age luôn ở trạng thái mở, sẵn sàng thay đổi theo từng khoảnh khắc.
Trí An cũng nhìn sự cộng hưởng giữa các loại hình nghệ thuật như một quá trình dịch thuật liên tục. “Thời trang là hiện vật, múa là biểu diễn, âm nhạc cũng là biểu diễn. Ba hình thái nghệ thuật khác nhau cần được dịch sang cùng một ngôn ngữ cảm xúc”. Anh cho rằng khó khăn lớn nhất không nằm ở kỹ thuật, mà ở việc các nghệ sĩ đến từ những lĩnh vực khác nhau phải học cách lắng nghe nhau. “Đôi khi người làm nhạc không hiểu múa, người múa cũng không chắc hiểu trang phục. Nhưng vẫn có một sự kết nối nhất định, kết nối qua tâm hồn và cảm quan nghệ thuật”.
Trong lớp không gian ấy, nghệ sĩ thị giác Giang IT mang đến một ngôn ngữ hình ảnh mang tính tương tác cao. Hệ thống visual light được tạo ra từ tín hiệu camera, bắt trọn chuyển động của nghệ sĩ múa để hình thành đồ họa trực tiếp. Những hình ảnh số không chỉ xuất hiện trên màn hình LED, mà còn lan tỏa lên lớp rèm sợi, lên cơ thể người biểu diễn và không gian xung quanh, khiến khán giả không chỉ nhìn thấy hình ảnh, mà như đang ở bên trong nó.

Giang IT chia sẻ rằng cảm hứng cốt lõi của phần visual đến từ chính sợi vải. “Tôi thấy đồ họa máy tính và thủ công có điểm chung là sợi. Trong thế giới digital, sợi được tạo nên từ các điểm sáng và tín hiệu. Trong thủ công, sợi là nền tảng để tạo nên kết cấu. Tôi muốn hai thế giới này phản chiếu lẫn nhau”. Chính vì vậy, các hình ảnh trong The Line-age luôn chuyển động, bám theo từng bước múa, từng nhịp thở, thay vì đứng yên như một lớp phông nền.
Sau phần mở đầu mang tính thể nghiệm, các thiết kế The Line-age lần lượt xuất hiện trên nền nhạc Lời nhắn từ dự án âm nhạc Quyếch. Người mẫu sải bước theo các vòng tròn đồng tâm, gợi cảm giác về những quỹ đạo song song trong vũ trụ. Có những khoảnh khắc họ lướt qua nhau, đôi khi cùng chiều, đôi khi ngược hướng, nhưng luôn giữ một nhịp điệu chung. Hình ảnh ấy tạo nên cảm giác vừa tự do vừa trật tự, như cách mỗi con người tồn tại trong quỹ đạo riêng nhưng vẫn thuộc về một tổng thể lớn hơn.





Trí An từng nói rằng sự cộng hưởng này không đến từ việc các nghệ sĩ hiểu nhau hoàn toàn, mà từ việc chấp nhận sự khác biệt. “Điều này chỉ khó khăn về mặt ngôn ngữ thôi. Còn cảm xúc thì lại rất đồng điệu”. Và chính sự đồng điệu ấy giúp âm nhạc, múa và thời trang tìm được điểm giao, dù mỗi yếu tố vẫn giữ trọn bản sắc của mình.

Ở cao trào của màn trình diễn, khi mười bốn người mẫu và bảy nghệ sĩ múa cùng hiện diện trên sân khấu, một cảnh tượng đối lập hiện ra. Bên ngoài là sự tĩnh lặng của phom dáng tối giản, của những đường cắt tinh gọn và bảng màu tiết chế. Bên trong là dòng chuyển động không ngừng, là năng lượng âm thầm vận hành dưới bề mặt. Khoảnh khắc ấy khiến người xem nhận ra rằng sáng tạo không luôn cần đến sự ồn ào. Đôi khi, nó tồn tại như những con sóng ngầm, lặng lẽ nhưng bền bỉ.


Màn kết của The Line-age khép lại bằng sự hòa quyện trọn vẹn giữa âm nhạc, vũ đạo và hình ảnh. Với Lê Mai Anh, điều quan trọng nhất của một tác phẩm nghệ thuật không nằm ở hình thức, mà ở tình yêu dành cho sáng tạo. “Nghệ thuật là phải có tình yêu. Mình càng yêu nhiều, mình càng có nhiều năng lượng để sáng tạo”. Dư âm mà màn trình diễn nghệ thuật đa tầng xoay quang BST The Line-age để lại vì thế không dừng ở sàn diễn, mà lan sang một nhận thức rộng hơn về sự kết nối, giữa con người với con người, giữa truyền thống và hiện tại, giữa thủ công và công nghệ.
________
Bài: Như Ý
Hình ảnh: DAINGO Studio