good boy

Good Boy: Kể chuyện kinh dị từ góc nhìn của một chú chó
Nhân vật chính – chú chó Indy theo chân chủ nhân Todd (Shane Jensen) chuyển đến ngôi nhà hẻo lánh của người ông quá cố ở nông thôn để tĩnh dưỡng. Cả hai nhanh chóng đối mặt với một sự hiện diện đen tối. Todd bắt đầu rơi vào trạng thái bất thường, còn Indy bằng bản năng trung thành và nhạy cảm trở thành sinh vật duy nhất cảm nhận được mối đe dọa đang len lỏi xung quanh chủ nhân của mình. Không có ai để kêu cứu, chú chó nhỏ buộc phải trở thành người bảo vệ duy nhất, chiến đấu chống lại thứ bóng ma vô hình đang đe doạ người mà nó yêu thương.
Good Boy được giới chuyên môn đánh giá cao nhờ ý tưởng thú vị, thông điệp cảm động về lòng trung thành cùng sự chắc tay trong cắt cảnh và dựng phim. Không dừng ở việc kể một câu chuyện kinh dị đơn thuần, phim liên tục làm mờ ranh giới giữa thực tế và ảo giác.

Todd – người chủ cô độc – dành phần lớn thời gian trong căn nhà hẻo lánh xem lại những cuộn băng VHS của người ông (Larry Fessenden), nơi chứa đựng những lời dặn dò tưởng chừng vô hại về cách nhồi bông thú. Xen kẽ đó là những bộ phim kinh dị hạng B mà anh bật lên để giết thời gian. Ben Leonberg khéo léo lồng ghép các tầng hình ảnh này, chúng hòa vào nhau, tạo nên một thế giới méo mó, biến ranh giới giữa ký ức, thực tại và ảo giác gần như không còn phân định.
Trong bối cảnh ấy, những nhân vật phụ như gã hàng xóm bí ẩn hay sinh vật đầy bùn đất xuất hiện như ảo ảnh bước ra từ trí tưởng tượng. Nhịp dựng gấp gáp của Curtis Roberts cùng lối quay linh hoạt của Wade Grebnoel khiến không gian phim lúc nào cũng ở trạng thái bất ổn – rung lắc, nửa mơ nửa tỉnh.
Mọi chuyển động, nhịp cắt và bố cục cảnh quay đều được sắp xếp dựa trên cách Indy cảm nhận thế giới xung quanh. Máy quay theo sát tầm nhìn của nó, khiến mỗi cú liếc, mỗi bước chân đều chứa đựng sự cảnh giác bản năng. Ở nhiều phân đoạn, Leonberg chọn để khán giả nhìn qua vai Indy hoặc dõi theo ánh nhìn của nó trong những cuộc đối thoại giữa con người. Chính lựa chọn này đã biến Indy thành người kể chuyện thực thụ – một nhân vật có góc nhìn, cảm xúc và vai trò rõ ràng. Bằng sự tinh tế trong dàn dựng, Good Boy cho thấy phim có thể vừa giữ được cấu trúc rùng rợn quen thuộc, vừa mở ra một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ.

Màn chào sân ấn tượng của “diễn viên bốn chân”
Ben Leonberg là đạo diễn kiêm đồng biên kịch (với Alex Cannon) của phim, đồng thời là chủ của chú chó Indy ngoài đời. Toàn bộ cảm xúc, hành vi, sự sợ hãi hay rụt rè của “diễn viên này” đều là thật, được ghi lại bằng máy quay cầm tay và ánh sáng tự nhiên.
Leonberg và nhóm sản xuất quyết định đặt máy quay ở mức thấp, chỉ khoảng tầm nhìn của Indy và thậm chí con người trong phim thường bị cắt khung hoặc chỉ thấy từ dưới lên. Phim mô phỏng tầm nhìn, độ rung và quỹ đạo di chuyển tự nhiên của một con vật. Đây là ý tưởng khá thú vị, khi nỗi sợ được cảm nhận qua ánh nhìn vô ngôn, bản năng và hạn chế nhận thức của động vật.
Điều thú vị là: Indy không phải diễn viên, và cũng chẳng thể diễn. Không có kịch bản hay những cú ra hiệu trong hậu trường, Good Boy được tạo nên từ hàng loạt cảnh quay dài, sự kiên nhẫn trong ghi hình và khả năng biên tập linh hoạt để biến hành vi ngẫu nhiên của Indy thành mạch cảm xúc có chủ đích. Toàn bộ sức sống của bộ phim đến từ cách đạo diễn Ben Leonberg quan sát, thấu hiểu và dựng nên câu chuyện xoay quanh chú chó thật ngoài đời của mình.

Leonberg chia sẻ rằng việc quay phim bị chi phối hoàn toàn bởi khả năng của chú chó: mỗi ngày chỉ quay 1-3 giờ. Cả phim được quay trong khoảng 3 năm, hơn 400 ngày quay tính tổng. Họ thậm chí xây dựng và sắp xếp cảnh quay sao cho được sinh ra từ thói quen và phản ứng của Indy, hơn là ép chú chó “diễn” như diễn viên người.
Trong quá trình dựng, mỗi ánh nhìn hay chuyển động của Indy đều được ghép nối khéo léo để khán giả tự cảm nhận rằng chú đang suy nghĩ, phản ứng, hay sợ hãi. Sự phối hợp ăn ý giữa diễn xuất tự nhiên của diễn viên bốn chân, cách dựng phim tinh tế giúp Leonberg gợi mở suy ngẫm về lòng trung thành, nỗi cô đơn và mối dây vô hình giữa con người với những sinh vật luôn âm thầm bên cạnh họ.
Tình cảm giản dị mà chân thành của Indy được thể hiện qua từng ánh nhìn, bước chạy, và tiếng rên lo lắng của Indy. Đó là tình yêu trung thành đến mức thánh thiện – một tình cảm khiến khán giả, dù không tin vào siêu nhiên, vẫn cảm thấy nghẹn ngào.

Nghệ thuật của “show, don’t tell” trong “Good Boy”
Good Boy là ví dụ điển hình cho triết lý làm phim “show, don’t tell” – kể chuyện bằng hình ảnh và cảm xúc thay vì lời thoại. Đạo diễn Leonberg hiểu rõ giới hạn của một nhân vật không thể nói, và ông đã biến chính giới hạn ấy thành thế mạnh.
Phim gần như cắt đứt ngôn ngữ đối thoại. Thay vào đó, tiếng sủa, tiếng rên rỉ và hơi thở gấp gáp của Indy trở thành nhịp đập chính của câu chuyện. Good Boy kể câu chuyện bằng ngôn ngữ của cử chỉ với ánh mắt mở to pha lẫn sợ hãi, cái vẫy đuôi dè dặt, đôi tai cụp xuống khi bất an, hay tiếng khịt khịt mơ hồ khi Indy đánh hơi điều gì đó không lành. Tất cả hợp lại thành bức chân dung tinh tế về một sinh vật luôn sống trong nỗi lo sợ mất đi người mình yêu thương.
Chúng ta không nhìn rõ khuôn mặt con người, chỉ cảm nhận họ qua phản ứng của chú chó. Cách kể này biến điều quen thuộc thành lạ lẫm, khiến những chi tiết bình thường trong không gian gia đình bỗng mang màu sắc đáng sợ. Phim tận dụng sự tối giản, ánh sáng yếu, không gian nhỏ để đánh thức trí tưởng tượng người xem.
Bộ phim gợi nhớ The Blair Witch Project (1999) với phong cách quay giả tài liệu. Dù góc máy không hoàn toàn gắn liền với tầm nhìn của Indy, các khung hình thấp, chênh vênh vẫn gợi cảm giác bị thu hẹp như thể người xem đang len lỏi qua thế giới đầy bí hiểm mà chú phải sống cùng. Đặc biệt, khi Indy lặng lẽ di chuyển trong những hành lang hẹp, ống kính bám sát theo từng chuyển động của chú chó, mọi góc tối, khung cửa hay những hành lang trống, tiếng gió rít qua cửa sổ, rừng cây lay động – trở thành nhân vật thứ ba, góp phần khắc họa nỗi cô lập.

Ở lớp nghĩa sâu hơn, cách quay ấy còn cho thấy nỗi bất lực của sinh vật không thể nói. Indy thấy, nghe, và phản ứng trước những điều siêu nhiên mà con người không nhận ra nhưng không thể cảnh báo được chủ nhân. Sự bất lực ấy tạo nên một nỗi kinh hoàng và tuyệt vọng.
Tựu trung, dù được thực hiện với kinh phí hạn chế, một đạo diễn “tập sự” cùng diễn viên “cây nhà lá vườn” đúng nghĩa, Good Boy vẫn gây ấn tượng nhờ bầu không khí u ám, siêu thực và cách kể chuyện giản dị mà hiệu quả. Bộ phim xứng đáng là một trong những tác phẩm kinh dị xuất sắc của năm 2025, đồng thời gửi gắm những thông điệp thấm thía về sự sống, cái chết và sợi dây ràng buộc mong manh giữa con người với loài vật.
______
Bài: Hoàng Thúy Vân