Lee Byung Hun – chàng lãng tử đến từ hôm qua

Bài

"Phim ảnh đều được làm nên từ những xúc cảm thật -Tôi muốn mình được khóc, được cáu giận hoặc sợ hãi khi đọc kịch bản và sau đó, biết mình cần làm gì để hoàn thành vai diễn. Cảm xúc chính là yếu tố cần, đủ và duy nhất khi tôi quyết định tham gia một bộ phim".
Nam diễn viên Lee Byung Hun
“Tôi không phải gã thích lên kế hoạch. Nếu mọi chuyện đi theo đúng quỹ đạo đã tính toán trước, cuộc sống còn gì vui vẻ?”

Xin chào Lee Byung Hun, khi bộ phim Everybody Has Secrets ra mắt, anh từng nói chỉ muốn tập trung vào thị trường Hàn Quốc, rồi anh bất ngờ được in dấu tay ở kinh đô điện ảnh thế giới. Phải chăng anh bí mật lên kế hoạch tấn công vào Hollywood?

Chắc chắn là không! Tôi không phải gã thích lên kế hoạch. Nếu mọi chuyện đi theo đúng quỹ đạo đã tính toán trước,cuộc sống còn gì vui vẻ? Không biết chuyện gì sắp xảy đến có thể khiến bạn lo lắng nhưng lại mang thêm hi vọng và cảm giác hồi hộp đợi chờ.

Không kế hoạch mà anh luôn có những bộ phim “tuyệt đỉnh” sao?

Khi nhìn danh sách những bộ phim đã đóng của các diễn viên gạo cội, mọi người bảo: “Trời, sao họ toàn nhận những vai “ngon” thế?”. Tôi cũng từng tự nhủ: “Chắc họ có mắt nhìn phim “ác’ lắm!”, nhưng thật sự tôi hoàn toàn không hề có chút dự cảm sẽ thành công mỗi khi nhận lời bất kỳ vai diễn nào.

Vậy anh lựa chọn các vai diễn như thế nào?

Phim ảnh đều được làm nên từ những xúc cảm thật của mỗi chúng ta. Thế nên cảm xúc lần đầu đọc kịch bản rất quan trọng với các diễn viên. Họ phải đảm bảo không hề bị ám ảnh bởi chút xúc cảm mãnh liệt nào trước khi cầm cuốn kịch bản. Tôi muốn mình được khóc, được cáu giận hoặc sợ hãi khi đọc kịch bản và sau đó, tôi biết mình cần làm gì để hoàn thành vai diễn. Bạn nên làm khán giả chứ đừng đứng ở góc độ một diễn viên khi đọc kịch bản. Cảm xúc chính là yếu tố cần và đủ duy nhất khi tôi quyết định tham gia một bộ phim.

Nhưng không phải lúc nào anh cũng được tự do lựa chọn vai. Hẳn phải có vài ba yếu tố ảnh hưởng khác chứ?

Có một lần tôi nhận lời vì lý do quen biết và 2 lần vì chiến lược của công ty. Tôi nhớ rõ ràng như vậy vì mình đã không làm được gì nhiều khi tham gia các dự án này. Đó là lý do tôi chỉ dựa trên cảm xúc của bản thân để quyết định đường đi của mình.

Anh có thể tiết lộ tên tuổi các bộ phim ấy không?

Tôi nhận vai nam chính trong Everybody Has Secrets bởi rất nhiều người quen tham gia bộ phim ấy, kể cả Giám đốc công ty quản lý của tôi. Với phim I Come with the Rain, tôi thậm chí còn không rõ kịch bản nói về điều gì dù đã đọc kịch bản vô số lần. Đó cũng là cách đạo diễn Trần Anh Hùng muốn hướng tới. Mọi chuyện đều rất mơ hồ nhưng tôi vẫn quyết định chọn vì Trần Anh Hùng có cách làm việc độc đáo và tôi tò mò không biết anh ấy sẽ vẽ loại sơn gì lên bức tranh có tên Lee Byung Hun. Sau 10 năm diễn xuất, tôi muốn biết mình là ai và tôi đã hiến mình để Trần AnhHùng dẫn dắt theo cách anh ấy muốn!

Phải chăng anh nhận lời tham gia G.I.Joe chỉ vì nó là một sản phẩm của Hollywood?

Có rất nhiều thể loại tôi muốn thử sức, nhưng ở Mỹ, không ai biết tôi là ai và chẳng có chiếc ghế nào ở Hollywood in tên tôi cả. Tôi đã nghĩ mình sẽ chẳng thể kiếm được cơ hội nào để thử đi theo con đường mình muốn. Thế nên tôi thay đổi thứ tự ưu tiên và đặt việc được mọi người nhớ mặt nhớ tên lên hàng đầu. G.I.Joe chính là cơ hội tuyệt vời. Một bộ phim bom tấn có mức đầu tư cực lớn và nhà sản xuất lúc nào cũng hừng hực khí thế “tấn công” cả thế giới! Tôi nhìn thấy ở bộ phim này một cơ hội lớn để cả thế giới biết đến tên tuổi mình.

Diễn viên Lee Byung Hun trong phim Red 2
“Tôi không nghĩ chỉ diễn viên mới cảm nhận được sự cô đơn. Ai chẳng đã từng trải qua trạng thái đơn côi kỳ quặc”

Hẳn mọi chuyện chẳng dễ dàng gì với anh khi đang thống trị châu Á nhưng lại là số 0 ở Hollywood!

Tôi cũng mất một khoảng thời gian để quyết định bởi nhân vật trong hai bộ phim I Come with the Rain và G.I.Joe hoàn toàn khác những gì tôi từng thể hiện. Chính G.I.Joe làm tôi thay đổi.Tôi bỗng muốn thử tất cả các vai để xem giới hạn của mình nằm ở đâu và thúc đẩy mình nỗ lực hơn nữa. Khi G.I.Joe ra mắt, tôi luôn có cảm giác mình vừa vượt qua quãng thời gian đen tối… Tôi lo lắng không biết các fan vẫn xem những bộ phim Hàn Quốc của tôi có vỗ tay hay sẽ thất vọng với lựa chọn này. Khi đó, tôi thực sự cô đơn – cảm giác hoàn toàn không giống lúc tôi nhớ ai đó hay muốn quay về Hàn Quốc. Có những mối âu lo tôi phải một mình gánh vác. Không ai khác ngoài bản thân tôi.

Không chỉ tham gia G.I.Joe 2, anh còn chuẩn bị góp mặt trong RED 2.Đúng là một sự thay đổi đáng ngạc nhiên!

Tôi đang rất háo hức với RED 2! Tôi sẽ được đóng phim cùng những tài tử mà tôi luôn mơ được cộng tác. Mọi chuyện tưởng như mơ, nhưng đôi khi tôi cũng lo lắng liệu mình có còn là mình hay sẽ bị họ “đồng hóa” đây?

Vị vua mà anh đóng trong bộ phim Hoàng đế giả mạo (Gwanghae: The Man Who Became The King) luôn cảm thấy cô đơn giữa đám đông. Đây có phải là cảm giác chungcủa nhiều ngôi sao hàng đầu như anh không?

Có lẽ đó chính là lý do tôi gần như ngay lập tức tìm thấy xúc cảm để hóa thân vào vai diễn này. Tôi đã diễn hệt như những gì mình cảm thấy hàng ngày. Tôi không nghĩ chỉ diễn viên mới cảm nhận được sự cô đơn. Ai chẳng đã từng trải qua trạng thái đơn côi kỳ quặc, khi những người xung quanh nói cười vui vẻ còn bạn cứ lạc lõng với xúc cảm riêng trong lòng. Nỗi cô đơn ấy không bao giờ nguôi, kể cả khi nó đã trở nên thân thuộc. Tôi thường chặn đứng mọi xúc cảm thái quá, dù tốt hay xấu và công việc cũng “cổ vũ” tính cách đó của tôi.

Với kinh nghiệm làm diễn viên lâu như vậy, chắc anh thừa sức biết dự án của mình sẽ thắng hay bại ngay lúc còn ở trên phim trường?

Những gì tôi có thể nói là bộ phim được thực hiện tốt hay không, diễn xuất của tôi hay dở ra sao, hoặc tôi có dành cả trái tim cho bộ phim này không…

 Còn doanh thu từ phòng vé ư?

Không, chẳng có cách nào để biết trước đâu. Như phim Hoàng đế giả mạo, kịch bản tốt tới mức tôi rất tự tin, nhưng một mình đảm nhận hai vai, trong đó có một vai quá mới mẻ, tôi không thể không lo lắng. Dù sao tôi cũng hi vọng khán giả hứng khởi với hình ảnh mới này sau những vaidiễn khá u ám gần đây của tôi.

Có thể thấy sự tiến bộ của anh qua các bộ phim tham gia, nhưng cái tên Lee Byung Hun thực sự nổi lên từ giữa năm 1999 tới 2000 với The Harmonium in My Memory, Joint Security Area, và Bungee Jumping of Their Own. Ở thời điểm đó, diễn xuất của anh đột nhiên trở nên sâu sắc và đadạng hơn. Thực sự chuyện gì đã xảy ra vậy?

Rất nhiều người đã hỏi tôi câu này nhưng tôi vẫn chưa rõ mình phải trả lời sao mới đúng. Có vẻ như tôi vẫn diễn như trước đây. Nếu nói về thay đổi, có lẽ là ngày xưa, tôi thường chỉ tập trung cho nhân vật của mình. Nhưng rồisau đó, tôi bắt đầu suy nghĩ khác hơn một chút, rằng tôi là một phần của bộ phim và nếu tôi cống hiến hết mình cho vai diễn, bộ phim sẽ hay và trọn vẹn hơn. Về vấn đề cá nhân, thời gian đó, cha tôi vừa qua đời, tôi không thể giải thích rõ về sự ảnh hưởng từ biến cố này tới diễn xuất của mình. Đến khi quay G.I.Joe, tôi cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết, bởi tôi nghĩ nếu có sai sót gì, sự nghiệp của tôi sẽ chấm dứt.

Diễn viên Lee Byung Hun đến Hollywood
Nhiều diễn viên khiến khán giả mong được gặp lại họ càng sớm càng tốt trên màn ảnh là nhờ vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong.

 

Áp lực lúc nào cũng lớn, nhưng Lee Byung Hun thực sự là cái tên xứng đáng nếu phải tìm một diễn viên nam Hàn Quốc phát triển nghề nghiệp được ở Hollywood. Việc đó đòi hỏi kỹ năng diễn xuất thật tốt. Mọi người giờ đều có thể nhìn thấy những phẩm chất sáng giá của anh!

Nhiều diễn viên khiến khán giả mong được gặp lại họ càng sớm càng tốt trên màn ảnh là nhờ vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong. Đôi khi, có diễn viên không có nét đẹp ngoại hình nhưng lại rất quyến rũ. Tôi dùng từ “vẻ đẹp tiềm ẩn” là muốn ám chỉ tới cách phát âm, ánh mắt, biểu cảm khuôn mặt, cử chỉ… Những vẻ đẹp ấy khiến ta muốn được xem họ diễn càng nhiều càng tốt. Trong khi đó, có nhiều diễn viên ngoại hình rất đẹp, diễn xuất cũng khá, nhưng khán giả lại không có ấn tượng hay mong chờ gì đặc biệt. Vẻ đẹp bên trong rất quan trọng với người diễn viên và tôi cũng thường suy nghĩ về điều này.

Ở Lee Byung Hun, vẻ đẹp ấy nằm ở ánh mắt và giọng nói,phải không?

Ánh mắt cho thấy người ta đang nghĩ gì, nhìn gì, cảm xúc thế nào. Tôi may mắn được sinh ra với ánh mắt của một diễn viên. Đôi mắt là tài sản lớn của tôi. Tôi chưa bao giờ đề cập tớichuyện bao nhiêu phần là bẩm sinh và bao nhiêu phần là do luyện tập, nhưng luôn cố gắng thể hiện những tâm trạng sâu sắc hơn bằng ánh mắt. Một ngày nào đó, ánh mắt của tôi sẽ thể hiện được tất cả các cung bậc: tham vọng, khát khao và ham muốn, cho dù bẩm sinh, tôi có ánh mắt khá nồng hậu.Vậy nếu Lee Byung Hun tiếp tục đảm nhận các vai nặng ký trong những bộ phim bom tấn của Hollywood, nhưng cácfan lại không còn thấy ánh mắt và cảm xúc mà anh đã thể hiện trong những dự án phim nhỏ trướcđây thì sao? Tôi đã bước sang giai đoạn đó rồi hay sao? Bản thân tôi không phải là người thích sự hào nhoáng hay quy mô. Thế nên, tôi đã tham gia Bungee Jumping of Their Own ngay sau khi đóng máy Joint Security Area. Bungee Jumping of Their Own là một dự án nhỏ nên mọi người không hiểu tại sao tôi lại tham gia phim đó. Cũng giống như việc tôi nhận lời Oncein a Summer ngay sau A Bittersweet Life. Mỗi khi mọi ngườihỏi tại sao, tôi chất vấn ngược lại họ: Không phải diễn viên được quyền chọn bộ phim nếu họ cảm thấy hứng thú với kịch bản hay sao? Tôi là một diễn viên chứ không phải nhà sản xuất. Khi bạn đi xem phim, có bao giờ bạn nghĩ, một bộ phim có kinh phí cao thì giá vé phải cao hơn bộ phim nhỏ không? Tôi không so sánh vai nhỏ hay lớn. Không phải mọi thứ lấp lánh đều là vàng.

Anh từng nói, anh luôn cố gắng không quên nhìn nhận lại bản thân mình. Đó có phải là triết lý sống của anh?

Tôi diễn xuất có chân thành không? Hay tôi chỉ làm theothói quen? Tôi luôn luôn tự hỏi mình như vậy. Tôi cũngnhìn cuộc đời mình mà tự hỏi: Ngày càng có nhiều người đối tốt với tôi, xe đẹp hơn ngày xưa, trợ lý cũng rất lịch sự,liệu tôi có nên nghĩ những điều này tự đến hay không?

Có vẻ giờ đây anh đang có mọi thứ. Ai cũng sẽ nói như vậy,dù anh có đồng ý hay không.

Gần đây, tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện đó. Dường như có một khoảng cách rất lớn giữa một diễn viên Lee Byung Hun mà mọi người biết và một Lee Byung Hun thực sự. Mọi người có thể nghĩ rằng tôi có mọi thứ, tôi là người hoàn hảo, thông minh và sắc sảo, nhưng thực tế, tôi hoàn toàn trái ngược. Ở bên ngoài, đúng là tôi có nhiều thứ, nhưng bên trong, tôi cũng còn thiếu sót. Trong một chương trình truyền hình gần đây, tôi đã thú nhận rằng tôi khá thờ ơ với chính trị, kinh tế hay những vấn đề xã hội. Mọi người có thể cho tôi là chàng ngốc khi nói chuyện tới những vấn đề này.

Anh muốn mình sẽ đạt được những gì trong tương lai, với tư cách một diễn viên?

Tôi không nghĩ Hollywood sẽ là bến đỗ cuối trong sự nghiệp diễn xuất của mình, nhưng có vẻ ngày càng có nhiều diễn viên trẻ tin vào điều đó. Tôi muốn chỉ cho họ con đường tắt tôi đã tìm được và chia sẻ những sai lầm để với họ, Hollywood sẽ không còn là giấc mơ quá xa vời nữa.

xem thêm

No more