Trong The Conjuring: Last Rites, vợ chồng Ed và Lorraine Warren phải đối mặt với thử thách lớn nhất cuối sự nghiệp. Một vụ án tâm linh bí ẩn kéo họ trở lại với kẻ thù xưa cũ từng gieo rắc nỗi ám ảnh trong quá khứ. Bên cạnh việc giải mã loạt hiện tượng siêu nhiên rùng rợn, Ed còn phải chống chọi với tình trạng sức khỏe suy yếu, trong khi Lorraine đối diện với những ám ảnh tâm linh ngày càng khắc nghiệt. Trận chiến lần này không chỉ là cuộc đấu sinh tử với ác quỷ, mà còn là thử thách niềm tin, tình yêu và giới hạn cuối cùng của họ.
Nỗi sợ dàn dựng công phu nhưng không mới The Conjuring
Một điểm dễ nhận thấy là ê-kíp vẫn giữ phong độ ở phần hình thức. Từ nhà thờ cổ, hành lang dài hun hút cho đến những căn phòng tối đặc, phim tạo ra một bầu không khí đặc quánh sợ hãi. Thiết kế âm thanh vẫn biết cách tận dụng khoảng lặng, để rồi bất ngờ “dội” những cú jump scare làm người xem giật mình. Nếu so với các phần spin-off như Annabelle hay The Nun, Last Rites vượt trội hơn hẳn ở độ chỉn chu của kỹ thuật.
Thế nhưng, khi đặt cạnh The Conjuring (2013) hay The Conjuring 2 (2016), sự khác biệt là rõ rệt. Những phần trước không chỉ dọa người xem bằng hình ảnh quỷ dữ, mà còn gieo vào họ cảm giác rờn rợn ngay cả sau khi rời rạp – một nỗi sợ ngấm sâu. Ngược lại, Last Rites tạo ra nhiều khoảnh khắc giật mình trong tích tắc, nhưng thiếu dư âm. Người xem dễ đoán cách bố trí cảnh hù, biết trước cú máy lia chậm rồi bất ngờ có thứ gì xuất hiện.
Điều này cho thấy ê-kíp chọn cách an toàn: Giữ nguyên công thức đã làm nên thành công của thương hiệu, nhưng không bổ sung thêm yếu tố mới. Với khán giả trẻ hoặc lần đầu tiếp xúc, phim vẫn đủ giải trí. Nhưng với người theo dõi trọn bộ, sự lặp lại khiến phim khó vượt qua cái bóng của chính mình.
Kịch bản thiếu cảm xúc, phản diện mờ nhạt
Một giá trị cốt lõi của The Conjuring là mối quan hệ giữa Ed và Lorraine Warren. Trong The Conjuring 2, cảnh Lorraine nắm tay chồng hát “Can’t Help Falling in Love” giữa một bầu không khí ám ảnh đã khiến người xem rơi nước mắt. Chính những mảng đời thường xen kẽ vào trận chiến siêu nhiên đã biến loạt phim thành tác phẩm kinh dị mang màu sắc nhân văn.
Ở Last Rites, tuyến truyện này bị thu gọn. Phim dành nhiều thời lượng cho chuỗi sự kiện dồn dập, nhưng không cho người xem đủ thời gian để kết nối với cặp đôi. Kịch bản thiếu đi những chi tiết nhỏ – cái nắm tay, lời cầu nguyện giản dị – từng là điểm tựa cảm xúc cho nỗi sợ. Khi mất đi sự đồng cảm, trận chiến cuối cùng cũng giảm sức nặng.
Điểm yếu lớn khác nằm ở phản diện. Nếu Valak trong The Nun trở thành biểu tượng nhờ ngoại hình rùng rợn và sự đeo bám ám ảnh, thì ác quỷ trong Last Rites lại mờ nhạt. Nó được giới thiệu như thế lực mạnh nhất, nhưng phim không cho thấy sự khác biệt. Không có cốt truyện riêng, không có thủ pháp tinh vi, nhân vật phản diện chỉ tồn tại như một “cái bóng” để phục vụ jump scare. Điều này khiến cao trào mất đi sự dữ dội cần có.
Khi so với The Conjuring: The Devil Made Me Do It (2021), vốn bị chê vì thiên về hướng điều tra pháp lý hơn là kinh dị, thì Last Rites lại mắc lỗi ngược lại: thừa hù dọa nhưng thiếu kịch bản vững. Một bên thiếu nỗi sợ, một bên thiếu cảm xúc – cả hai đều chưa tìm lại được công thức cân bằng của loạt phim gốc.
Xét ở khía cạnh giải trí, Last Rites hoàn toàn tròn vai: Nhiều cảnh giật mình, bối cảnh hoành tráng, âm thanh đủ khiến người xem ngồi bật dậy. Với khán giả chưa theo dõi thương hiệu, phim vẫn hấp dẫn và dễ tiếp cận. Nhưng với những ai đã trải qua hành trình hơn một thập kỷ cùng Ed và Lorraine, cảm giác để lại lại là sự hụt hẫng.
Phim khép lại thương hiệu theo cách an toàn: Không thảm họa, nhưng cũng không bùng nổ. Những giá trị từng giúp The Conjuring trở thành “ông hoàng kinh dị” – sự kết hợp giữa nỗi sợ và tình người đã bị phai nhạt. Thay vào đó là một cái kết thiên về bề nổi, hoành tráng nhưng thiếu hồn cốt.
Có lẽ, điều khiến người xem tiếc nuối nhất là một thương hiệu từng làm rung chuyển phòng vé toàn cầu xứng đáng có một màn khép lại giàu cảm xúc hơn, thay vì một tập phim chỉ dừng ở mức giải trí.
______
Bài: Phúc Logic