Trên hành trình rong ruổi dọc miền duyên hải Nam Trung Bộ, tôi dừng chân ở Công viên Đá (Ninh Thuận) – nơi có hệ sinh thái rừng gai bụi thấp kết hợp cùng những tảng đá mang hình thù độc đáo. Trước đây, tôi chưa từng cắm trại ở địa hình và khí hậu này nên cảm thấy vô cùng háo hức. Hành trang quen thuộc của tôi trên mỗi chuyến đi thường gồm lều, bàn ghế cắm trại, nệm hơi, túi ngủ, bộ dụng cụ nấu ăn dã ngoại, bộ pha cà phê và thùng giữ lạnh để bảo quản thực phẩm. Tất cả được sắp xếp gọn gàng trên chiếc xe máy yêu thích – Yamaha PG1, vốn đã được tôi “độ” lại thành phiên bản Camper theo ý mình.
Tôi lái xe khoảng bốn tiếng từ Lagi đến Công viên Đá (Ninh Thuận). Cung đường ven biển Ninh Thuận hiện ra tuyệt đẹp, và với tôi, đây có lẽ là một trong những cung đường ven biển đẹp nhất Việt Nam. Nếu khởi hành từ sáng sớm, bạn sẽ tránh được những cơn gió mạnh đặc trưng nơi này và có được một trải nghiệm trọn vẹn hơn.
Việc di chuyển nhìn chung khá dễ dàng, nhưng vẫn cần sự tập trung sau tay lái. Đoạn đường dẫn vào Công viên Đá quanh co và gập ghềnh, đòi hỏi người lái phải có chút kỹ năng vững vàng. Dọc đường có nhiều bảng hướng dẫn nên gần như không lo lạc lối. Hai bên là thảm thực vật đầy xương rồng và những bụi cây lá gai thấp – các loài cây quen thuộc với khí hậu khắc nghiệt, chịu được nhiệt độ cao và gió mạnh. Càng đi sâu vào bên trong, khung cảnh càng trở nên siêu thực, như thể tôi đang lạc trong một hoang mạc của riêng mình.
Đến nơi, tôi dành ít phút để thưởng thức khung cảnh trước mắt rồi bắt đầu chọn vị trí cắm trại phù hợp: mặt đất phải bằng phẳng, tránh gió và có tầm nhìn đủ rộng để đón ánh hoàng hôn. Sau khi dựng trại xong, tôi mở một lon bia lạnh, ngồi trên chiếc ghế dã chiến, lặng ngắm bóng nắng dần đổ dài trên những phiến đá. Phần lớn thời gian còn lại, tôi chỉ ngồi nhìn ngắm cảnh vật, quay phim và ghi lại những khung hình đẹp của nơi này.
Buổi tối, tôi chuẩn bị một bữa ăn đơn giản với thịt bò áp chảo cùng hành tây, cà chua và thêm chút mì gói cho chắc bụng. Giản dị vậy thôi, nhưng giữa đất trời mênh mông, chẳng cần gì nhiều hơn để cảm thấy hạnh phúc. Dưới bầu trời bát ngát, nơi biển cả trải dài như một dải lụa xanh khổng lồ ôm lấy những vách đá thô ráp, tôi như được thả lỏng hoàn toàn. Tầm mắt mở ra vô tận, mọi giới tuyến giữa tôi và thế giới dường như tan biến. Gió thì thầm bên tai, sóng biển nhịp nhàng vỗ về… Tất cả hòa thành một bản giao hưởng dịu dàng khiến tâm trí tôi trôi đi, nhẹ tênh và thảnh thơi đến lạ.
Nếu phải chọn một ký ức để nhớ về nơi này, có lẽ tôi sẽ nhớ sự bình yên. Cảnh vật im lặng nhưng lại mang đến một sức an ủi lạ thường. Không tiếng người, không tín hiệu, chỉ còn tiếng gió lướt qua đám gai bụi khô cằn và tiếng đá rì rầm như đang kể chuyện. Thời gian như chậm lại vài nhịp, để tôi có thể lắng nghe rõ hơn từng chuyển động nhỏ trong lòng mình.
Cắm trại cho tôi đặc quyền sống chậm cùng nơi mình đặt chân đến. Tôi có thể ngắm trọn khoảnh khắc hoàng hôn buông xuống mặt nước, kiên nhẫn chờ ánh bình minh đầu tiên thức dậy, tự tay nấu một bữa ăn giản dị từ nguyên liệu mua vội ở chợ ven đường… Và nếu may mắn trong một đêm trời trong, cả bầu trời sẽ vỡ òa trong vô vàn vì sao lấp lánh – thứ ánh sáng chẳng thể tìm thấy ở bất kỳ thành phố nào.
Nhưng trên hết, điều khiến tôi gắn bó với kiểu du lịch này chính là sự tĩnh lặng. Không tiếng xe, không đèn đường, không thông báo điện thoại. Chỉ có âm thanh tí tách của lửa trại, tiếng gió luồn qua vòm lều, tiếng sóng biển vỗ bờ, và sự hiện diện thuần khiết của thiên nhiên đang ôm lấy tôi trong một đêm thật dịu dàng.
______
Bài: D.T
Hình ảnh: Lư Hoàng Thông