Trong cuộc trò chuyện cùng ELLE Man Việt Nam, nam diễn viên Thanh Sơn đã mở lòng về hành trình 15 năm làm nghề đầy thăng trầm, những bài học quý giá sau mỗi vai diễn và những triết lý làm nghề giúp anh kiên định với con đường đã chọn.
Xin chào Thanh Sơn! Có thể nói, vai Bình trong “Tử chiến trên không” đánh dấu sự “lột xác” ngoạn mục của anh. Anh đã chuẩn bị những gì về thể chất và tâm lý để hóa thân vào vai diễn gai góc như vậy?
Thanh Sơn: Đúng là lần đầu đóng phim hành động nên tôi phải chuẩn bị rất kỹ. Khoảng thời gian quay phim, cứ 5 giờ sáng tôi đã có mặt ở phòng tập và dành 45 phút đến một tiếng để rèn luyện. Sau đó, tôi mới về tắm rửa, ăn sáng rồi đến bối cảnh. Nói tóm lại, tôi luôn ở trong tư thế sẵn sàng tập luyện để cơ thể cứng cáp hơn, chịu đòn tốt hơn và có đủ thể lực để hoàn thành những cảnh quay dài hơi. Có những phân cảnh hành động mà đạo diễn muốn quay liên tục không cắt trong nhiều phút liền, và chúng tôi phải thực hiện đi thực lại nhiều lần. Khi đó, thể lực là yếu tố tiên quyết để đảm bảo chất lượng.
Tuy nhiên, sâu xa hơn, tôi nghĩ sự chuẩn bị lớn nhất ngoài những gì diễn ra ở phòng tập, còn là hành trình 15 năm làm nghề của mình. 15 năm qua, tôi đã học hỏi, thất bại, và đứng lên. Mỗi vai diễn, dù thành công hay chưa, đều là những viên gạch để xây dựng nên con người tôi ngày hôm nay, là hành trang quý giá để tôi có thể hóa thân trọn vẹn vào nhân vật. Tôi đã mang theo tất cả những điều đó khi bước vào bộ phim này.
Trong một bài phỏng vấn, anh có chia sẻ rằng khi xem phim của bản thân thì “khán giả khó tính nhất là chính mình”. Vậy với bộ phim “Tử chiến trên không” lần này, anh chấm điểm cho vai diễn Bình bao nhiêu và tại sao?
Thanh Sơn: Khi xem lại Tử chiến trên không, tôi cảm nhận được sự cố gắng của chính mình. Đó là sự cố gắng bứt phá khỏi những gì đã quá quen thuộc. Bởi lẽ đó, trên thang điểm 10, tôi sẽ chấm cho vai diễn Bình 7 điểm. Đây là một con số không phải hoàn hảo, nhưng nó đại diện cho một sự thay đổi lớn. Tôi tự cộng thêm điểm cho sự dũng cảm và nỗ lực. Nó là lần đầu tiên tôi bước vào thế giới của phim hành động, một thế giới mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thuộc về.
Dù còn đó những tiếc nuối, những khoảnh khắc mà tôi ước mình làm tốt hơn, nhưng tôi vẫn thấy hài lòng vì mình đã dám thử, dám dấn thân. Bảy điểm là con số đủ để tôi tự hào về những gì mình đã làm, nhưng cũng là lời nhắc nhở rằng con đường phía trước còn rất dài. Nó không phải là một con số tròn trịa, mà là một lời hứa với bản thân, rằng tôi sẽ phải nỗ lực hơn nữa để chinh phục những cột mốc cao hơn trong tương lai.
Thanh Sơn từng chia sẻ vai Bình là thử thách lớn, nhất là khi chỉ có 4-5 buổi tập võ trước khi quay. Anh đã làm gì để bù đắp sự hạn chế đó để mang đến những cảnh võ thuật chân thực?
Thanh Sơn: Thực sự, khi biết chỉ có 4-5 buổi tập võ, tôi đã rất lo lắng. Quy trình tập luyện, cách thức ra đòn, hay thậm chí là cách tận dụng góc máy để cú đánh trông thật nhất, tất cả đều hoàn toàn xa lạ với tôi. May mắn lớn nhất của tôi là có một đội ngũ cascadeur chuyên nghiệp và tận tâm. Dù diễn viên không cần đến diễn viên đóng thế trong những cảnh quay đó, nhưng anh em cascadeur vẫn luôn ở bên cạnh, dựng bài, chỉnh từng động tác, từng cú đấm để chúng tôi thực hiện một cách chính xác nhất. Hơn nữa, tôi còn được hỗ trợ rất nhiều từ bạn diễn Lợi Trần – một người đã có kinh nghiệm với phim hành động. Lợi đã giúp đỡ anh em rất nhiều, đặc biệt là những người mới như tôi.
Chúng tôi hiểu rằng, chỉ tập trên sân không bao giờ là đủ. Sau mỗi buổi tập, chúng tôi lại tự dành thời gian để tập luyện với nhau. Ban đầu, các động tác của tôi, của Gia Huy, của Bảo Định đều rất cứng và thiếu uyển chuyển. Phải mất một thời gian tự tập luyện, anh em mới có thể biến những cú đấm, cú đá trở nên mềm mại, nhanh và thật hơn. Tôi nghĩ, sự chân thực của những cảnh hành động đến từ mồ hôi, sự kiên trì và tinh thần đồng đội trên phim trường.
Đâu là động lực lớn nhất để anh chấp nhận thử thách với một vai diễn hành động, vốn là thể loại mà khán giả ít thấy anh đảm nhận?
Thanh Sơn: Động lực lớn nhất của tôi, có lẽ, chính là sự khao khát được thay đổi chính mình. Tôi đã chờ đợi một cơ hội như Tử chiến trên không từ rất lâu rồi. Sau nhiều năm làm nghề, tôi nhận ra mình đang bị đóng khung trong những vai diễn tình cảm, lãng mạn. Cảm xúc và câu chuyện của nhân vật cứ lặp đi lặp lại, khiến tôi cảm thấy mình đã từng làm những điều này rồi. Tôi luôn muốn tìm kiếm một kịch bản mới, một dạng vai mới để được thể hiện và chứng minh rằng ngoài những vai diễn ngôn tình, tôi vẫn có thể làm nhiều dạng vai khác nhau. Tử chiến trên không xuất hiện đúng lúc, là cơ hội để tôi chứng minh điều đó.
Dù hành động là một thể loại mà tôi chưa từng chạm tới, nhưng đó lại là một trong những thể loại phim mà tôi luôn yêu thích để xem. Hình sự, hành động, đấy là hai thứ khiến tôi luôn bị cuốn hút. Có lẽ vì vậy mà khi đọc kịch bản, tôi đã vô cùng háo hức. Tôi biết đây là một cơ hội mà mình phải nắm lấy, dù trong lòng có chút lo sợ vì chưa có kinh nghiệm. Khi đã nắm lấy, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải cố gắng hết sức để làm tốt nhất có thể.
Và một động lực nữa, một niềm tin rất lớn, chính là đạo diễn Hàm Trần. Tôi đã xem và rất yêu thích cách làm phim của anh. Có được một người đạo diễn tài năng và tâm huyết như vậy, tôi tin rằng mình đã đưa ra một quyết định đúng đắn.
“Tử chiến trên không” chỉ có một bối cảnh chính là khoang máy bay. Việc làm việc trong một không gian chật, liên tục trong 30 ngày đã ảnh hưởng đến tâm lý và cảm xúc của anh như thế nào?
Thanh Sơn: Thực ra là tôi không phải là một người sợ không gian hẹp. Với tôi, việc làm việc trong một không gian hẹp như khoang máy bay không hề đáng sợ, mà trái lại, nó mang đến rất nhiều trải nghiệm mới mẻ và thú vị. Lần đầu tiên, tôi được sống trong một bối cảnh độc đáo như vậy, và chính sự giới hạn về không gian lại giúp tôi tập trung hơn vào vai diễn.
Tôi cũng nhận ra, một trong những lợi thế lớn nhất của việc quay phim trong không gian hẹp là sự kết nối giữa các diễn viên. Chúng tôi gần gũi nhau hơn, hòa đồng hơn. Cả ê-kíp cùng sinh hoạt chung một chỗ, từ phòng nghỉ đến bối cảnh quay, mọi người đều ở đó, cùng nhau vượt qua những thử thách. Tinh thần đồng đội được đẩy lên cao, và điều đó giúp chúng tôi phối hợp ăn ý hơn rất nhiều. Tôi nghĩ, chính sự gắn kết đó đã tạo nên linh hồn cho bộ phim. Nó không chỉ là những cảnh hành động, mà còn là cảm xúc chân thực của từng nhân vật khi họ phải đối mặt với hiểm nguy và tin tưởng vào nhau. Đây là một trải nghiệm đáng nhớ và tôi tin rằng, nó đã mang lại những lợi ích vô cùng lớn cho tất cả chúng tôi.
Anh có những kỷ niệm đặc biệt nào về sự gắn bó giữa các diễn viên và ê-kíp trong quá trình làm phim không?
Thanh Sơn: Tôi nhớ cái cảm giác sau mỗi cảnh quay, dù kiệt sức đến mức chỉ muốn gục xuống, chúng tôi lại kéo nhau về căn phòng sinh hoạt chung. Ở đó, chúng tôi là những người anh em, cùng hỏi han nhau và cùng nhau chia sẻ. Cảm giác được quan tâm và lo lắng cho nhau thật sự rất tình cảm. Phòng sinh hoạt chung ấy chính là nơi vui vẻ và ồn ào nhất. Không hiểu sao, cứ về đến đó là mọi người lại có thêm năng lượng để trêu đùa, để chơi những trò chơi mà chúng tôi tự nghĩ ra trong những lúc chờ đợi. Tôi nhớ như in những buổi chơi ma sói hay những lúc quây quần ăn uống. Điều đặc biệt khác là căn phòng ấy không bao giờ thiếu đồ ăn, bởi mỗi ngày lại có một thành viên tự tay chuẩn bị món mới để mời cả đoàn.
Những khoảnh khắc ấy là sợi dây vô hình gắn kết tất cả chúng tôi lại với nhau. Nó khiến chúng tôi hiểu nhau hơn, tin tưởng nhau hơn và cùng nhau tạo nên một ê-kíp không chỉ làm việc mà còn sống và cảm nhận cùng nhau. Đó là những kỷ niệm mà tôi tin rằng sẽ không bao giờ quên.
Mọi người gọi Thanh Sơn là “nam thần VFC” và anh vốn quen thuộc với khán giả truyền hình miền Bắc. Theo anh sự khác biệt lớn nhất giữa điện ảnh và truyền hình là gì?
Thanh Sơn: Tôi hiểu rằng nhiều người biết đến tôi qua những bộ phim truyền hình, và coi tôi là một gương mặt quen thuộc của VFC. Nhưng thực ra, con đường đến với nghệ thuật của tôi lại bắt đầu từ sân khấu kịch, rồi sau đó mới song hành cùng cả truyền hình lẫn điện ảnh. Ngay từ năm nhất đại học, tôi đã có vai diễn truyền hình đầu tiên, và đến năm thứ hai là điện ảnh. Vì thế, với tôi, sân khấu, truyền hình hay điện ảnh đều là những người bạn đồng hành từ thuở ban đầu, nên tôi chưa bao giờ so sánh hay thấy có sự khác biệt quá lớn giữa chúng.
Tất nhiên, giữa sân khấu và màn ảnh có những điểm khác biệt rõ rệt. Với kịch, khoảng cách từ người diễn viên đến khán giả là rất xa, nên mọi thứ đều phải được cường điệu hóa, từ đài từ, tiếng nói cho đến biểu cảm. Tiếng nói trên sân khấu không chỉ là lời thoại, mà còn là một công cụ để truyền tải cảm xúc. Nhưng còn giữa truyền hình và điện ảnh, tôi tin rằng về mặt diễn xuất, chúng không có sự khác biệt. Tôi vẫn luôn nói với các bạn đồng nghiệp rằng, điều quan trọng nhất của một người diễn viên không nằm ở việc họ đang diễn trên màn ảnh rộng hay màn ảnh nhỏ, mà nằm ở kịch bản và cảm xúc. Vẫn là câu chuyện đọc kịch bản, và làm thế nào để cảm nhận, rồi truyền tải trọn vẹn cảm xúc đó đến khán giả. Dù là chiếc máy quay nhỏ hay lớn, tôi vẫn chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là chạm tới trái tim người xem bằng những cảm xúc chân thật nhất.
Anh từng nói sau tuổi 30 là “thời điểm vàng” của một diễn viên. Vậy sắp tới anh muốn thử sức với những dạng vai hay thể loại phim nào để làm dày thêm sự nghiệp?
Thanh Sơn: Ở thời điểm này, tôi muốn dấn thân vào những dạng vai mà trước đây chưa từng thử sức. Tôi khao khát được hóa thân thành những nhân vật phản diện, để thoát khỏi cái bóng của “nam thần” hiền lành, lãng mạn mà mọi người vẫn quen thuộc. Tôi tin rằng, một diễn viên giỏi không chỉ đóng được vai chính diện, mà phải đa dạng, biến hóa trong mọi hình ảnh.
Nếu để chọn thể loại, tôi sẽ chọn những gì mình thích với tư cách là một khán giả. Tôi rất thích xem phim hình sự, hành động, cả kinh dị và hy vọng trong tương lai gần, tôi sẽ có cơ hội được tham gia vào những bộ phim như vậy.
Cuối cùng, nếu được, anh muốn gửi gắm điều gì tới những bạn diễn viên trẻ đang loay hoay trên con đường diễn xuất?
Thanh Sơn: Với những bạn diễn viên trẻ đang loay hoay tìm kiếm con đường cho riêng mình, tôi chỉ muốn nhắn nhủ một điều: Hãy cứ xem, đọc và nuôi dưỡng cảm xúc của mình thật nhiều. Với tôi, điện ảnh không chỉ là một công việc, mà còn là một người bạn tri kỷ. Tôi đã học được rất nhiều điều từ những bộ phim, từ những nhân vật. Nó giúp tôi giàu có hơn về cảm xúc, và cũng là nguồn năng lượng để tôi có thể chạm tới trái tim khán giả. Nếu muốn chia sẻ cảm xúc với khán giả, trước hết, chính bản thân mình phải là một người có cảm xúc dồi dào. Vì vậy, đừng ngừng học hỏi, đừng ngừng khám phá thế giới xung quanh. Hãy xem thật nhiều phim, đọc thật nhiều sách, và lắng nghe thật nhiều câu chuyện của cuộc đời. Tôi tin rằng, khi đã có một tâm hồn phong phú, bạn sẽ có đủ hành trang để bước đi trên con đường nghệ thuật một cách vững vàng nhất.
Cảm ơn anh đã dành thời gian cho ELLE Man Việt Nam. Chúc Thanh Sơn luôn giữ vững đam mê và phát triển rực rỡ trong sự nghiệp diễn xuất!
________
Bài: Hoàng Thúy Vân