Nhân vật 29/11/2016

Thúc Lĩnh Lincoln: Như mạch nguồn trở về

Bài Duc Nguyen

Sinh ra và lớn lên tại Pháp, đương có công việc ổn định khi là quản lý một khách sạn tại Pháp, Thúc Lĩnh từ bỏ tất cả trở về Việt Nam và theo đuổi giấc mơ của riêng cậu.

Tại Việt Nam, Thúc Lĩnh được biết đến lúc xuất hiện trong chương trình “Cuộc đua kỳ thú”. Nhưng, không chỉ có vậy, cậu còn là ứng cử viên của nhiều chương trình ưa vận động.

Tuy nhiên, Thúc Lĩnh chưa bao giờ vì “có được độ phủ sóng rộng” mà ôm đồm tham việc và bằng mọi giá xuất hiện trên truyền thông. Cậu gây cho người đối diện cảm giác thân thiện, tin tưởng về một người làm giải trí có tri thức.

“TỰ HÀO KHI LÀ NGƯỜI VIỆT”

thuc-linh-lincoln-elle-man-2

– Lần đầu tiên Thúc Lĩnh về Việt Nam là khi nào? Ký ức của khoảng thời gian đó còn đọng trong bạn lại là những gì?

Ba tôi sang Pháp định cư hồi 12 tuổi, sau này nhiều lần ba về Việt Nam mới gặp mẹ. Theo cái nếp của gia đình, ba mẹ rất hay đưa tôi về nước. Ký ức thì vô số, nhưng nhớ mà không cần hình thì khoảng năm tôi mười một, mười hai tuổi gì đó. Lạ lùng là tôi không nhớ về Sài Gòn nhiều, ngoại trừ khách sạn gia đình trọ và hay được ba mẹ dắt ra công viên Tao Đàn chơi. Song, vui và đọng lại nhiều nhất là những chuyến về nhà ngoại ở Chợ Lách, Bến Tre. Tôi nhớ con sông mướt rượt trước nhà, nhớ đủ trò nghịch ngợm, thắt những con sâu lá dừa, làm chong chóng với mấy anh em họ.

– Vậy còn nơi bạn sống bên Pháp có tiếp xúc với nhiều người Việt không?

Năm tôi 18, 19 tuổi mới bắt đầu gặp người Việt. Thuở đi học, nếu có gặp thì là người châu Á chứ không phải người Việt. Sau vào lớp 6, tôi gặp được một vài bạn gốc Việt nhưng không biết tiếng Việt nên cũng không có những chia sẻ về văn hóa. Mãi sau này, lúc tôi vào lớp học tiếng Việt, tôi mới gặp một bạn người Việt sang Pháp du học mà giọng bạn lại rặt miền Nam, thích ơi là thích. Cũng nhờ bạn mách, tôi mới biết có hội du học sinh Việt Nam tại Pháp. Các bạn tổ chức nhiều cuộc thi vui và hấp dẫn lắm, tôi đăng ký tham gia và tiếp xúc được nhiều với bạn bè Việt Nam hơn.

thuc-linh-lincoln-elle-man-1

– Bạn học tiếng Việt từ lúc nào mà có thể nói sỏi như thế?

Từ nhỏ, tôi học tiếng Việt với mẹ, do mẹ tôi vốn là giáo viên. Ở nhà cũng chỉ toàn nói tiếng Việt, chỉ có vào trường mới sử dụng tiếng Pháp. Ba của tôi chỉ dạy cho tôi một từ tiếng Pháp duy nhất “lận lưng” là cái toilet. (cười) Rồi vào trường, tôi đa phần tự học nhưng do não chưa khớp giữa hai thứ tiếng nên tôi bị nói lắp rất nhiều suốt ba năm lớp 1, 2, 3. Đến mức cô giáo phải mời ba mẹ lên hỏi thăm tình hình.

– Thúc Lĩnh có vì thế mà cảm thấy không hòa nhập được với bạn bè ở trường?

Ôi, may mắn là các bạn trong lớp lại cảm thấy vô cùng thú vị với điều đó. Các bạn thường hỏi em là cái này, cái kia nếu nói tiếng Việt thì như thế nào? Vui lắm!

KHÁT KHAO MANG TIẾNG CƯỜI

thuc-linh-lincoln-elle-man-5

– Trông Thúc Lĩnh lúc nào cũng năng động nhưng đằng sau sự năng động đó thì thế nào?

Tôi nghĩ, tôi sẽ nghe và quan sát nhiều hơn. Thú thiệt với chị là, tôi vẫn bị ngại rất nhiều, nhất là với con gái và phụ nữ. Chỉ cần thấy họ là mặt tôi đỏ hết cả lên. Ngày trước đi học, tôi để ý cô bạn mãi mà không dám nói. Bây giờ, tình hình vẫn không cải thiện chút nào hết! (cười)

– Cái thời đi học đó, Thúc Lĩnh hình dung sau này mình sẽ trở thành người như thế nào?

Lúc nhỏ, tôi thích làm cái gì đó khiến mọi người vui cười. Đó không phải là diễn hài mà là được kể những câu chuyện thú vị. Tôi còn nhớ học kỳ 2 năm lớp 5, tôi được diễn vai lão trưởng giả trong vở hài kịch của Molière, tôi đã bày trò nào là nón lá, áo bà ba lên sân khấu, điệu bộ thủng tha thủng thẳng khiến cả trường cười nghiêng ngã. Thời điểm đó, tôi không biết sau này lớn lên mình sẽ làm gì nhưng cảm giác đó vô cùng lạ lùng và đầy phấn khích.

Chị cũng biết đó, phần lớn con cái của những gia đình định cư tại nước ngoài đều chịu một áp lực rất lớn từ ba mẹ. Đó cũng là ước nguyện đúng đắn, ba mẹ nào cũng muốn con cái có cuộc sống ổn định và đủ đầy. Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi vẫn theo học, lấy bằng cho an toàn, và để ba mẹ yên lòng, có đi đâu cũng dễ sống. Nhưng đồng thời, tôi vẫn nghe theo tiếng gọi của trái tim mình. Lúc tôi chọn trở về Việt Nam, mẹ chẳng thể nào hiểu được tại sao tôi đang có tất cả ở bên kia, một công việc ổn định, thu nhập rất ổn, bao nhiêu người mơ ước mà tôi lại từ bỏ? Mẹ lại càng không hiểu tại sao bao nhiêu người trong nước muốn sang nước ngoài định cư thì tôi lại trở về.

thuc-linh-lincoln-elle-man-3

– Và bạn đã thuyết phục ba mẹ bằng cách nào?

Bằng cách làm việc và nỗ lực hết mình. Cho đến bây giờ, dẫu đã chấp nhận nhưng tôi biết ba mẹ, đặc biệt là mẹ vẫn không vui. Điều này cũng dễ hiểu bởi mẹ tôi đã phải chịu rất nhiều áp lực. Ngay cả tôi lúc mới về bên này cũng hụt hẫng. Lần đầu tiên trong đời, tôi không biết cuối tháng có đủ tiền trả tiền nhà không? Tôi không biết tương lai sẽ thế nào và làm sao để thích nghi. Nhưng rồi, mọi chuyện dần ổn thỏa. Công việc bắt đầu tìm đến như đền đáp lại cho những cố gắng không ngừng của mình.

– Người ta thường đặt kế hoạch 5 năm, 10 năm sẽ đạt được mục tiêu này mục tiêu kia. Còn bạn thì sao?

Tôi luôn trong trạng thái sẵn sàng. Như một cuộc chạy bền vậy, muốn đủ sức chạy dài thì trước mắt bạn phải khởi động tốt. Nếu nghĩ 5 năm, 10 năm nữa sẽ làm được gì thì có vẻ mình tự cao quá. Hiện tại, tôi nghĩ mình sẽ phải làm sao để hai ba năm nữa ba mẹ về, tôi có thể đón ba mẹ bằng xe của mình, ba mẹ có thể ra rạp coi phim mình đóng. Còn xa hơn, tôi vẫn chưa nghĩ đến. Nó còn cần nỗ lực nhiều hơn và cần cả cơ duyên nữa. Tôi không cần nổi tiếng nhưng tôi khát khao được làm điều gì đó cho mọi người thấy vui. Có lẽ, tôi vẫn đang đi tìm khoảnh khắc tôi đứng trên sân khấu của vở diễn Molière năm nào.

Cảm ơn Thúc Lĩnh đã chia sẻ!

thuc-linh-lincoln-elle-man-4

Box: “Tôi thích những môn thiên về thể thao vận động, đặc biệt là những môn mạo hiểm như: vượt thác, giữ thăng bằng trên cao, nhảy bungy jumping,… Đôi khi, đối diện với các môn thể thao mạo hiểm, mọi người rất sợ và không tin vào khả năng của bản thân nhưng tôi luôn khao khát chinh phục thử thách và vượt qua nỗi sợ đó”.

thuc-linh-lincoln-elle-man-7

Linh Mai (Tạp chí Phái Đẹp ELLE)

No more