dính lẹo
Cân bằng giữa chất kinh dị và siêu nhiên
Dính Lẹo ( Tựa gốc: Together) xoay quanh mối quan hệ rạn nứt giữa Millie và Tim – một cặp đôi đã bên nhau 10 năm. Millie chuẩn bị rời thành phố để bắt đầu công việc giảng dạy ở một ngôi trường vùng quê, trong khi Tim là một nhạc sĩ đang chật vật. Một lần leo núi, cả hai rơi vào một hang động bí ẩn. Nơi đây từng là nhà nguyện của một giáo phái thực hành các nghi thức cổ. Họ uống phải thứ nước trong hang và bị trói buộc vào lời nguyền phải hòa làm một.
Dính Lẹo gây ám ảnh từ những khung cảnh đầu tiên nhờ nhịp điệu chậm rãi, sự tương phản giữa vẻ đẹp yên bình của thị trấn và rừng rậm, cùng những chi tiết nhỏ nhưng đầy ám chỉ. Những cảnh quay chậm rãi, không vội vã, tạo ra không gian cho khán giả cảm nhận được sự căng thẳng âm ỉ.
Đặc biệt, Michael Shanks khéo léo sử dụng không gian và âm thanh để tăng cường hiệu quả của nhịp điệu. Những cảnh quay trong không gian hẹp, ánh sáng mờ ảo kết hợp với âm thanh nhẹ nhàng tạo ra một bầu không khí ngột ngạt, phản ánh đúng tâm trạng của các nhân vật.
Phim cũng cho thấy sự chắc tay của đạo diễn trong khả năng khai thác tâm lý. Millie và Tim không phải những nhân vật một màu; họ hiện lên đầy mâu thuẫn, từ sự bối rối, tức giận, đến những khoảnh khắc ngọt ngào và lúng túng. Cách mà họ phản ứng với tình huống bất thường – từ hoảng loạn ban đầu cho đến những nỗ lực thích nghi – giúp khán giả cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng, hỗn loạn, đồng thời nhận ra những vấn đề tiềm ẩn trong chính các mối quan hệ của hai nhân vật.
Yếu tố siêu nhiên và kinh dị cơ thể được xử lý tinh tế, không phô trương hay giải thích quá mức. Shanks để khoảng trống cho trí tưởng tượng của khán giả, tạo nên bầu không khí rùng rợn và ám ảnh. Tất cả khiến người xem vừa bàng hoàng trước cảnh tượng kỳ lạ, vừa đồng cảm sâu sắc với mối quan hệ rạn nứt nhưng vẫn gắn bó của hai nhân vật.
Góc nhìn về tình yêu, tri kỷ và sự phụ thuộc dính lẹo
Khai thác ý niệm về sự hòa hợp và gắn kết theo nghĩa đen, Dính Lẹo thể hiện rõ cảm hứng từ thuyết ‘‘hai nửa linh hồn’’ của triết gia Hy Lạp cổ đại Plato.
Trong The Symposium, Plato bàn rằng, thuở ban đầu, con người có bốn tay, bốn chân, và một cái đầu với hai khuôn mặt, được chia ra làm ba giới tính: nam, nữ và lưỡng tính. Lo sợ trước sự dũng mãnh của loài người, các vị thần trên đỉnh Olympus đã tách con người ra thành hai nửa. Kể từ đó, con người luôn cảm thấy cô đơn và dành cả cuộc đời để đi tìm kiếm một nửa còn lại của mình.
Câu chuyện cổ xưa của Plato về “hai nửa hồn” được Michael Shanks đưa vào Dính Lẹo với một cách tiếp cận đầy ám ảnh và kinh dị. Tim và Millie “dính” vào nhau không phải vì tình yêu thuần túy, mà vì một sự phụ thuộc vừa muốn vừa sợ. Họ đại diện cho hai nửa thuộc về nhau, nhưng lại chưa sẵn sàng chấp nhận sự trọn vẹn tuyệt đối.
Ở đầu phim, khi Millie chủ động cầu hôn, Tim từ chối – đây là ẩn dụ cho nỗi sợ bị ràng buộc hoàn toàn, anh không dám cam kết với Millie bằng hôn nhân. Trong ngữ cảnh triết lý Plato về “hai nửa hồn”, Tim vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận nửa còn lại của mình ở mức trọn vẹn. Đến cuối phim, khi Tim chủ động cầu hôn, đây là biểu tượng của chấp nhận và dấn thân, chấp nhận hòa nhập về mặt cảm xúc và thể xác. Anh không còn né tránh nỗi sợ nữa, đồng thời công nhận rằng hòa hợp trọn vẹn, dù vừa ràng buộc vừa đáng sợ, là một phần tất yếu của tình yêu.
Khi họ dần bị gắn kết về mặt thể xác, khán giả nhận ra đây là hình ảnh cực đoan của mối quan hệ lâu năm: những gì từng tạo nên sự gần gũi giờ trở thành gông cùm, và hòa hợp tuyệt đối cũng đồng nghĩa với việc mất tự do và bản ngã của chính mình.
Việc Michael Shanks chọn kết thúc bằng sự hòa hợp trọn vẹn của Tim và Millie cho thấy, để tình yêu lâu năm thực sự trọn vẹn, con người phải dấn thân và chấp nhận ràng buộc, đối mặt với nỗi sợ, thất vọng và khuyết điểm của nhau. Sự hòa hợp cực đoan trở thành phép ẩn dụ về cam kết tuyệt đối đồng thời hoàn thiện triết lý “hai nửa hồn”: hòa hợp cuối cùng là đích đến, dù quá trình đau đớn và rùng rợn.
__
Bài: Hoàng Thúy Vân