Review phim James Bond: Spectre – Bóng ma nhạt nhòa

Bài ELLE Team

Sự hụt hẫng mang lại bởi những tình tiết bị bỏ lửng lơ cùng tuyến nhân vật phản diện được xây dựng khá rời rạc khiến Spectre dường như là một chiếc bóng khá nhạt nhòa của Skyfall.

Spectre là tập phim thứ 24 của dòng phim James Bond và đồng thời là phần thứ 4 nam tài tử Daniel Craig vào vai 007. James Bond lần theo manh mối của đầu lĩnh M tiền nhiệm để lại trước khi bà chết để đưa ra ánh sáng tổ chức bóng tối Spectre. Phân cảnh đầu phim diễn ra tại Mexico, tại đây James Bond đã ngăn chặn được một âm mưu đánh bom sân vận động của một trong những vòi bạch tuột của tổ chức Spectre.

Tại Rome, James chứng kiến cuộc họp kín của tổ chức bóng đêm Spectre.
Tại Rome, James chứng kiến cuộc họp kín của tổ chức bóng đêm Spectre.

Bộ phim pha nhẹ chút hài hước và mang đậm tinh thần trinh thám hơn hành động so với 3 phần phim James Bond trước đó. Vẫn motif cũ với những đồ chơi công nghệ cao nhưng có phần hạn chế như chiếc đồng hồ Omega có chức năng phát nổ, siêu phẩm Maston Martin DB10 dành riêng cho 007. Sự hạn chế này được giải thích rõ ràng bởi anh phải tự thân vận động trong nhiệm vụ tiêu diệt Spectre, đó là cũng chính là nét riêng biệt của một 007 do Daniel Craig thủ vai so với những những người tiền nhiệm. Bên cạnh sự lạnh lùng và sẵn sàng lên giường với các bóng hồng sau những cuộc rượt đuổi hay đấu súng nghẹt thở là một James Bond chung tình và tranh đấu trong nội tâm. Phần mô tả nội tâm của Bond có lẽ là một trong số những điểm sáng ít ỏi của bộ phim khi tuyến nhân vật phản diện sau đó trở nên quá nhạt nhòa nếu so sánh với một Quantum of Solace hay Skyfall.

Review

Phần hành động của phim James Bond Spectre ở mức độ vừa phải, không mang nhiều cao trào và hơi rời rạc khiến cho những mong đợi giảm dần theo mạch chuyện. Tiến sĩ Madeleine Swann (Léa Seydoux) đem Bond Girl trở lại với hình ảnh người phụ nữ chân yếu tay mềm, trở thành gánh nặng cản bước anh thay vì là một đồng minh hữu ích như Dương Tử Quỳnh (Tomorrow Never Dies), Halle Berry (Die Another Day) hay gần đây nhất là Eva Green (Casino Royale). Sự xuất hiện quá ngắn ngủi của Quả bom gợi tình –  Monica Belluci cũng hụt hẫng khi không có nhiều đóng góp cho cốt truyện.

Các bóng hồng trong Spectre.
Các bóng hồng trong Spectre.

Các nhân vật phản diện có quá ít đất diễn cũng như không lột tả được sự hiểm ác mà những phần trước đã làm quá thành công. Điều buồn cười và thất vọng nhất là đầu lĩnh của Spectre – Franz Oberhauser (diễn viên Christoph Waltz). Spectre được các nhân vật trong phim “PR” là tổ chức tội ác tối thượng và là thế lực ghê gớm nhất mà Bond từng đối đầu, thế nhưng bộ phim không cho thấy được sự nguy hiểm của Franz và Spectre mang lại như những gì chúng ta từng trải nghiệm với Raoul Silva trong Skyfall hay tổ chức Quantum trong Quantum of Solace từng làm. Tất cả những gì người xem ấn tượng là một Franz Oberhauser “nửa nạc nửa mỡ” với một lối diễn xuất không ra chất của một ông trùm.

Sự hụt hẫng mang lại bởi những tình tiết bị bỏ lửng lơ cùng tuyến nhân vật phản diện được xây dựng khá rời rạc khiến Spectre trở thành một chiếc bóng khá nhạt nhòa của Skyfall. Nhưng bên cạnh đó, ngoài nội tâm của Bond thì bộ phim cũng có nhiều điểm sáng khác trong diễn xuất của các nhân vật cộng sự như Q (diễn viên Ben Whishaw) – thiên tài IT đáng yêu, thông minh và nhanh trí trong những tình huống cấp bách hay diễn xuất cứng rắn, lạnh lùng của như ngài M (diễn viên Raph Fiennes), lãnh đạo của MI6.

Q - Thiên tài IT đáng yêu, cánh tay đắc lực của 007.
Q – Thiên tài IT, cánh tay đắc lực của 007.

Một điều khá thú vị nữa chính là ý đồ của đạo diễn Sam Mendes khi muốn đem bộ phim trở về với tinh thần cổ điển và trinh thám ban đầu của dòng phim James Bond. Với những chi tiết cổ điển của một quý ông Ăng-Lê trọng lời hứa với kẻ thù cũ trước khi hắn chết hoặc câu nói “Vodka Martini, shaken not stirred!” đặc trưng.

Hẳn là thiếu sót khi nhắc đến phim James Bond mà lại bỏ qua âm nhạc. Theme song của Spectre là Writing’s On The Wall của Quán quân grammy 2014, khác với một Skyfall mang đậm tính epic của giọng ca Adele cao vút, Sam Smith thể hiện bài hát với một chất giọng tha thiết trữ tình và đằm thắm hơn.

Nhìn chung đây là một bộ phim hành động giải trí vừa đủ cho mọi nhà, nhưng không phải là một điểm sáng trong tượng đài James Bond cũng như thể loại điệp viên – hành động !

Bài viết: ND

No more