Review “Until Dawn”: Vòng lặp thời gian thừa “lượng” nhưng thiếu “chất”

Bài Tuan Anh

until dawn
Không chỉ đơn thuần là bản chuyển thể từ trò chơi điện tử đình đám, “Until Dawn” phiên bản điện ảnh mở ra một mê cung tâm lý – nơi mọi lựa chọn đều dẫn đến cái chết, và cái chết chỉ là khởi đầu cho một vòng lặp kinh hoàng.

 

“Until Dawn” là tác phẩm kinh dị sinh tồn đến từ đạo diễn David F. Sandberg (Lights Out, Annabelle: Creation), dựa trên trò chơi cùng tên phát hành bởi PlayStation Studios năm 2015. Tuy nhiên, phim không chuyển thể từ câu chuyện gốc, mà chọn cách mở rộng vũ trụ với một nội dung độc lập.

 

Cốt truyện theo chân Clover (Ella Rubin) – một cô gái trẻ cùng nhóm bạn gồm Max, Nina, Megan và Abe đến thị trấn Glore Valley hẻo lánh để tìm chị gái Melanie (Maia Mitchell) mất tích suốt một năm qua. Hành trình tưởng chừng như một chuyến dã ngoại hóa thành cơn ác mộng khi cả nhóm bị cuốn vào vòng lặp thời gian kỳ quái: Mỗi khi bị giết, họ lại tỉnh dậy vào cùng một buổi tối định mệnh. Nhưng mỗi lần sống lại là một lần mọi thứ trở nên tệ hại hơn – những mối đe dọa ngày càng kinh hoàng, những lựa chọn càng thêm nghiệt ngã.

until dawn
Phim kể câu chuyện mới, giúp non-fan không bị bỡ ngỡ. (Ảnh: Sony Pictures.)

Vòng lặp thời gian – cơ chế cũ, trải nghiệm mới

 

Cơ chế “time loop” trong điện ảnh không phải là điều mới mẻ. Từ “Groundhog Day” đến “Happy Death Day”, motif này đã chứng minh sức hút của việc lật lại thời gian để khám phá nội tâm nhân vật và cấu trúc kịch bản phi tuyến tính trong lòng giới mộ điệu.

 

Với “Until Dawn”, đây là trục xương sống giúp bộ phim gợi nhớ đến cảm giác “chơi game” nhiều hơn là “xem phim”. Mỗi cái chết không khép lại câu chuyện mà chỉ là một checkpoint để học hỏi, rút kinh nghiệm, tìm cách sống sót đến bình minh.

phim kinh dị
Phần kịch bản hấp dẫn ở hồi đầu. (Ảnh: Sony Pictures.)

Điều đáng tiếc là bộ phim đặt ra nhiều câu hỏi nhưng không đưa ra câu trả lời hợp lý. Quy tắc vận hành của vòng lặp không được giải thích rõ ràng, khiến người xem vừa tò mò vừa hụt hẫng. Cái chết, sự sống lại, giới hạn thời gian, những thứ có thể thay đổi – tất cả đều mơ hồ như thể chính biên kịch cũng chưa hoàn toàn kiểm soát được thế giới mình tạo ra.

 

Phần nhìn kinh dị trung thành với game

 

Nếu như phần nội dung còn tranh cãi, thì “Until Dawn” lại ghi điểm mạnh ở mảng hình ảnh. Bộ phim cho thấy nỗ lực nghiêm túc trong việc kết hợp chất liệu trò chơi điện tử với ngôn ngữ điện ảnh. Từ nhịp dựng dồn dập, các cảnh chọn lựa đầy “ẩn dụ gameplay” cho tới chuyển cảnh bất ngờ – tất cả đều tạo cảm giác như đang theo dõi một bộ phim tương tác.

 

Bối cảnh chính của phim – Glore Valley – hiện lên như một nhân vật thứ sáu: Vừa mơ hồ, lạnh lẽo vừa có gì đó lôi cuốn. Những địa điểm như cabin gỗ bị bỏ hoang, đường hầm ngầm đổ nát hay khu trung tâm phủ rêu phong được dàn dựng với mức độ chi tiết cao. Mỗi không gian đều chứa đựng “mật mã” – nơi người xem như thể đang đồng hành phá án cùng nhân vật.

until dawn
Phần hình ảnh đặc trưng, đậm chất game. (Ảnh: Sony Pictures).

Một điểm đáng khen khác là cách bộ phim khai thác sự im lặng. Không phụ thuộc hoàn toàn vào jump scare, đạo diễn Sandberg chọn cách gieo rắc nỗi sợ qua âm thanh nền rền rĩ, nhịp thở gấp gáp và những cú lia máy cận sát mặt – như thể cái chết đang đến gần mà không cần báo trước. Cảm giác mất kiểm soát – đặc sản của dòng survival horror – được đẩy lên cao trào trong những phân đoạn Clover phải chọn giữa cứu bạn hay chạy thoát thân.

 

Khi điện ảnh và trò chơi không chung ngôn ngữ

 

Điều khiến nhiều khán giả hâm mộ bản game “Until Dawn” thất vọng chính là sự “nửa vời” trong cách bộ phim chuyển hóa trải nghiệm tương tác thành một câu chuyện tuyến tính. Nếu trong trò chơi, người chơi có thể quyết định số phận nhân vật thì trong phim, mọi lựa chọn đã được lập trình. Trải nghiệm chủ động bị thay thế bằng cảm giác “ngồi xem một ai đó chơi thay mình.”

 

Không chỉ vậy, yếu tố kinh dị trong phim tuy đa dạng – từ slasher, supernatural đến psychological – nhưng lại thiếu sự kết nối chặt chẽ. Phim giống như một chiếc hộp đựng nhiều nỗi sợ nhưng không có chủ đề xuyên suốt. Tội lỗi? Tình chị em? Cái giá của lựa chọn? Mỗi ý tưởng đều được gợi ra nhưng không có cái nào được đào sâu đến tận cùng. Kết quả là một bộ phim với nhiều ngã rẽ nhưng không có điểm dừng rõ rệt.

until dawn
Tác phẩm gửi gắm nhiều thông điệp, đâm ra lan man. (Ảnh: Sony Pictures.)

Cũng vì thế, khi những lần “reset” không đủ khác biệt hoặc không mang thêm chiều sâu, bộ phim rơi vào cái bẫy của sự lặp lại. Thay vì nâng dần nhịp căng thẳng, các vòng lặp khiến nhịp phim giật cục và đôi lúc đuối sức. Các biến thể trong mỗi đêm chưa thực sự tạo ra cảm giác bất định – thứ vốn là tinh thần chủ đạo của thể loại sinh tồn.

 

Thêm vào đó, dàn nhân vật phụ như Max, Nina hay Abe bị biến thành “vật tế thần” cho các vòng lặp. Không ai trong số họ có một hành trình phát triển đủ thuyết phục, khiến những cái chết dù được dàn dựng công phu vẫn không để lại nhiều day dứt. Đây là điểm yếu thường thấy trong các phim kinh dị dạng ensemble – nơi số lượng nhân vật làm loãng mạch cảm xúc.

 

Trong dàn diễn viên trẻ nhưng còn non tay, Ji-young Yoo trong vai Megan là điểm sáng hiếm hoi. Với thần thái lạnh lùng, ánh mắt bất ổn và cách nói chuyện đầy nghi hoặc, cô mang đến một nhân vật có chiều sâu tâm lý rõ ràng nhất. Ella Rubin dù có phần đơn điệu về biểu cảm, nhưng vẫn đủ sức tạo ra một Clover dễ đồng cảm – một cô gái bị mắc kẹt giữa trách nhiệm, tội lỗi và bản năng sinh tồn.

phim kinh dị
Ji-young Yoo gây ấn tượng. (Ảnh: Sony Pictures.)

Rõ ràng, “Until Dawn” là một dự án nhiều tham vọng. Việc bước ra khỏi cái bóng của trò chơi gốc để kể một câu chuyện độc lập là lựa chọn dũng cảm. Phim sở hữu một thế giới kỳ lạ, một ý tưởng hứa hẹn và không khí u tối hấp dẫn.

 

Với người chưa từng chơi game gốc, đây vẫn là một tác phẩm kinh dị đủ khác biệt để kích thích sự tò mò. Còn với những fan kỳ cựu, bộ phim có thể là một cơ hội để nhìn lại thế giới “Until Dawn” từ một góc độ khác – ít tương tác hơn nhưng nhiều hình ảnh hơn.

______

Bài: Phúc Logic

No more