Cách đây hơn một năm, Vũ Ngọc Đãng tuyên bố muốn làm mới mình bằng một bộ phim gây sốc, đầy bạo lực, khác hẳn những phim tình cảm nhẹ nhàng, đèm đẹp của anh từ trước đến giờ. Kết quả là kịch bản Hotboy nổi loạn… lần thứ nhất ra đời, đẫm máu, theo cách mà chính Đãng cũng vừa cười, vừa rùng mình “thấy gớm quá”!
Cho nên khi kịch bản Hotboy nổi loạn… được giúi vào tay tôi lần thứ hai, thì quả thật, tôi không mặn mà, dù biết nó đã được chỉnh sửa nhiều. Đó là một đêm vắng vẻ ở cố đô Kyoto, và tôi đang ở đối diện lâu đài Nijõ -jõ nổi tiếng, ngay mùa anh đào nở rộ. Giữa khung cảnh này mà đọc một kịch bản phim Việt Nam (bạn biết rồi đấy!) đầy máu và bạo lực, thật là không hợp. Nhưng rồi vào khoảng hơn mười giờ tối, tôi cũng đọc tạm, với ý định. cho dễ ngủ. Và tôi đã không ngủ, mà đọc mải mê từ chữ đầu tiên tới chữ cuối cùng, cho đến nửa đêm, quên mình đang ở đâu, quên ngoài kia anh đào đang nở như mây trắng bồng bềnh trong bóng đêm thành cổ.
Nói đúng ra, kịch bản Hotboy nổi loạn… lần hai không phải là một tuyệt tác, nhưng nó có một cái gì đó mà tôi chưa từng thấy trong tất cả các kịch bản phim Việt Nam từ trước đến nay. Chúng ta đã lớn lên với những bộ phim đầy tuyên truyền và giáo dục, sau đó thì bỏ tiền ra mua vé xem phim nghệ thuật Cannes hay giải trí Hollywood, tất cả đều có một mục đích thực tế” nào đó, được thổi phồng lên bởi kỹ xảo, màu mè. Đến một lúc, chúng ta quên mất vẻ đẹp của sự hồn nhiên.
Điều đáng nói là sự hồn nhiên của Hotboy nổi loạn… được xây dựng trong một bối cảnh có thể nói là “nhày nhụa”: cuộc sống tận đáy xã hội của điếm nam và điếm nữ, dân đồng tính, ma cô, lừa lọc, cướp của… Không một nhân vật nào trong đó có thể coi là chính diện. “Sạch sẽ” nhất là một anh khùng làm nghề bới rác (thằng khờ – Hiếu Hiền). Không một chút hào nhoáng hay mơ mộng kiểu Lọ Lem gặp Hoàng tử. Bối cảnh chính là khu ổ chuột, là vỉa hè đón khách, là bãi đáp của dân đồng tính về đêm. Và lạ lùng thay, chính từ nơi tận cùng đen tối đó, bay lên một chất thơ hồn nhiên, một tình yêu dịu dàng và có thể nói là thánh thiện.
Những cảnh chính máu me hù dọa trong kịch bản đầu tiên đã được cắt bỏ. Đãng cười hì hì, thừa nhận “chất của Vũ Ngọc Đãng vẫn là nhẹ nhàng, tình cảm”. Và anh đã mở một lối đi hiếm hoi: tìm thấy dịu dàng trong khắc nghiệt, làm mới mình trong khi vẫn là mình. Bộ phim mở đầu có vẻ đánh lừa người xem với hình ảnh nhẹ nhõm của hotboy đi tung tăng trên phố, giống như clip ca nhạc. Tôi cũng không thích âm nhạc sến rện kiểu phòng trà. Nhiều đoạn cắt dựng vẫn còn “lỏng tay”. Tôi phàn nàn, nhưng Đãng chỉ cười. Đãng nói anh muốn làm phim cho số đông chứ không phải chơi trò nghệ thuật. Với Đãng, một giải thưởng tầm cỡ Cọ Vàng cũng không làm anh sung sướng bằng doanh thu cao. Thế mà, oái oăm thay, anh chàng đứng hẳn về phía phim thị trường này đã làm ra một bộ phim được chọn vào Liên hoan phim danh giá Toronto, là giấc mơ của nhiều đạo diễn điện ảnh “nghệ thuật xin”. Nhưng liệu Toronto tìm thấy nghệ thuật gì ở bộ phim vốn định làm cho đại chúng này? Tôi nghĩ “Hotboy nổi loạn..có cái chất hồn nhiên gợi nhớ đến tranh của Henri Rousseau. Ở đấy ta thấy sự thống nhất giữa những cực đối lập: giữa cái mong manh và mãnh liệt, giữa điếm và trinh nữ, giữa ma cô và thánh thiện, giữa hài hước và đau xót. Ở đấy có một cuộc sống thật nhiều màu sắc, và có tình cảm thật, nhiều cung bậc, mà tất cả được kể bằng một giọng giản dị, không làm dáng nghệ thuật. Đặc biệt, tôi rất thích câu chuyện về chú vịt trong phim. Thật tiếc là giải diễn viên phụ xuất sắc không thể trao cho một con vịt, bởi “nhân vật vịt” này có tầm cỡ một ngôi sao, hài hước, nên thơ và thương vô cùng.
Gần đây, hầu như phim Việt nào cũng quảng cáo: có cảnh nóng, có đồng tính, như thể chỉ có thế mới câu được khách. Hotboy nổi loạn… thì thừa những yếu tố này, nhưng nó không phải như người ta tưởng. Quan trọng không phải là anh nói về cái gì, mà là anh nói về nó như thế nào. Đọc kịch bản, rồi xem phim, tôi cảm nhận được Vũ Ngọc Đãng đã đặt vào đây một tình yêu thành thực. Một sự trung thực chưa từng có về thế giới của người đồng tính, đầy oan nghiệt, nhưng có quyền được yêu thương. Trước khi xem phim, tôi đã băn khoăn, không biết những cảnh sex đồng tính Đãng sẽ làm sao để khỏi gây phản cảm, bởi xã hội Việt Nam không quen chấp nhận những tình cảm đồng giới, chưa bao giờ thực sự thấy cảnh hai gã trai hôn hít ngoài đời, chứ đừng nói trên màn ảnh rộng. Nhưng Đãng và các diễn viên của anh đã làm được. Đây không chỉ là bộ phim về đồng tính. Đây là một bộ phim về tình yêu, một tình yêu chân thành, xúc động, làm người ta quên giới tính, quên nỗi đau khổ, nhục nhã, muốn sống đẹp hơn và rộng lòng hơn với cuộc đời.
Thực hiện: Tường Anh – Ảnh BHD