Ca sĩ Trọng Hiếu: “Nhạc điệu của cảm xúc”

Bài Trúc Đoàn

[Tạp chí ELLE - 7/2016] Nếu ví Trọng Hiếu là một bản nhạc, chắc chắn giai điệu của bản nhạc ấy luôn phấn khởi, lấp lánh sắc màu nhưng cũng không kém phần sâu lắng.

Gần một năm sau khi đăng quang Vietnam Idol 2015, Trọng Hiếu lần đầu tiên chia sẻ với ELLE MAN những xúc cảm bên trong một anh chàng lúc nào cũng lạc quan, năng động.

Anh mở đầu cuộc trò chuyện của chúng tôi bằng câu chuyện cảm xúc từ giải thưởng ELLE Style Awards mà Hiếu vinh dự nhận được. Câu chuyện cứ thế nối dài…

ca si trong hieu 1

Hạnh phúc đến từ bất ngờ nhưng phải chăm chỉ

Sống hết mình vì cảm xúc, có lúc nào Trọng Hiếu để cảm xúc lấn át lý trí?

Cách đây không lâu, một người bạn gửi cho tôi tấm ảnh rất hay. Trong ảnh là chiếc xe đạp, phía trước đầu xe có gắn một trái tim. Bạn nói với tôi rằng, hãy đi theo những gì trái tim mách bảo nhưng cũng phải mang trí óc của mình đi theo.

Thi thoảng, trong lúc biểu diễn hoặc nhận giải thưởng, do phấn khởi quá mà tôi thiếu một chút tiết chế. Tuy nhiên, tôi nghĩ, tại thời điểm đấy nó không sai. Nó đến từ trong lòng mình, mình cảm nhận thế nào thì bộc lộ thế ấy thôi chứ đâu phải mình muốn là có, phải thế không? Có thể, qua đi một quãng, nghĩ lại mình thấy cần phải khác đi nhưng tôi không tiếc nuối. Tôi xem đó như một cơ hội để mình học hỏi thêm.

Cũng có trường hợp cảm xúc chiến thắng tuyệt đối. Chẳng hạn như hôm sinh nhật mẹ 60 tuổi, tôi bận quá, bay về Đức đúng hai ngày rưỡi. Mẹ biết tôi nhiều việc nên có bảo không cần đâu. Bạn bè cũng nói đâu nhất thiết phải như thế. Song tôi nghĩ, tôi về thăm mẹ vào dịp ấy, mẹ hạnh phúc và tôi cũng hạnh phúc, vậy là đủ rồi!

Vậy Hiếu thường đặt mục tiêu cho công việc hay cứ theo cảm xúc mà làm?

Tôi nghĩ là tùy trường hợp. Như khi biểu diễn một bài hát, tôi phải xem cảm xúc trong bài hát đấy là gì, làm thế nào để truyền đạt được điều ấy cho người nghe. Tuy nhiên, trên sân khấu, mình cảm thấy thế nào thì bộc lộ thế ấy thôi, miễn mình đừng nói gì dung tục hoặc thái quá, bởi những khoảnh khắc như thế rất đặc biệt. Nó khiến mình thực sự hạnh phúc. Tôi luôn tin, bất cứ điều gì xuất phát từ trái tim sẽ chạm được vào trái tim. Và để cảm xúc luôn tìm đến với mình, trước hết mình phải làm việc hết khả năng và thật chăm chỉ, phải luôn trong trạng thái sẵn sàng đón nhận nó.

Isaac:

Hẳn nhiên là Hiếu luôn tràn đầy năng lượng. Sự dạt dào ấy có khiến Hiếu cảm thấy đi quá nhanh?

Có chứ! Nhiều trường hợp chạy nhanh quá vì mình phấn khởi quá, vui quá. Mà như vậy thì trước sau mình cũng sẽ vấp thôi. Mình cần rụt lại một tí để có thể nhìn rõ con đường mình đi. Cuộc đời cần như thế.

Tôi nhặt trên các diễn đàn, nhiều bạn trẻ nhắc về Hiếu như sau: thông minh, điển trai, phong thái tự tin, vũ đạo đẹp mắt,… Còn gì nữa nhỉ?

Ăn lâu, ngủ nhiều! (cười lớn)

Ôi, thế thì mất hình tượng quá nhỉ?

Thế chị cứ ghi vào là hát hay nhảy đẹp khủng khiếp! (cười)

Người trẻ ở độ tuổi của Hiếu vừa có thể có sự trẻ trung, vừa có sự sâu sắc không?

Chắc chắn là được cả hai. Trong nhiều trường hợp khác nhau, có tình huống phải vững vàng, tỉnh táo mình mới làm được. Còn nếu không rơi vào trường hợp ấy, tình huống ấy thì… mình cứ thoải mái thôi. Chỉ cần đừng làm gì ảnh hưởng hoặc tác động không tốt đến người khác là được.

ca si trong hieu 2

Luôn biết bằng lòng với bản thân

Các cuộc thi truyền hình thực tế thường chuộng motif từ zero đến hero. Tuy nhiên nhìn Trọng Hiếu, có vẻ như mọi thứ đã được dọn đường sẵn? (học nhạc từ nhỏ, ba mẹ ủng hộ hết mực,…).

Chắc chắn là tôi may mắn. Nhưng tôi nghĩ, việc học hành, giáo dục thì chỗ này chỗ kia, mọi người đều được thụ hưởng. Quan trọng nhất vẫn là ảnh hưởng từ bố mẹ. Tôi cảm ơn bố mẹ luôn tạo cho mình không gian gia đình đầy yêu thương để mình không bị thiếu.

Bởi, thiếu điều ấy, người trẻ sẽ hình thành mặc cảm tự ti, hay băn khoăn họ có đáng yêu không. Tôi cũng là đứa khác lạ nhưng bố mẹ không bao giờ can thiệp hay trách móc bản chất của mình. Bố mẹ để tôi quyết định con đường của mình vì biết điều đó làm tôi hạnh phúc.

Còn chuyện học hành thì tôi nghĩ ở Việt Nam có rất nhiều trường giỏi, thầy giỏi và ai cũng có thể học được. Quan trọng nhất là mỗi người phải tìm được điểm đặc biệt của bản thân, phải biết mình thích điều gì, mình khác người ta chỗ nào, giọng hát của mình phù hợp với dòng nhạc nào. Có như vậy mới đi đường dài được và những lúc buồn hay thất vọng, mình cũng sẽ níu vào đấy mà đứng dậy.

Khó khăn lớn nhất Hiếu từng trải qua, đến thời điểm này?

Khó khăn nhất mà cũng hạnh phúc nhất chính là việc tôi không quen với sự thật như mọi người ví von “một đêm thành sao”. Cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn sau đêm ấy. Tôi cảm thấy hết sức lúng túng vì chưa bao giờ rơi vào tình huống như vậy.

Ngày đầu đi thi, tôi không hề có dự định gì cả, đơn giản là thấy vui, thấy thích thì làm thôi. Tôi mất hết 6 tháng để định thần “Ồ, bây giờ mình là người của công chúng rồi!”. Và khi đã quen với cảm giác ấy, tôi trở lại là mình thôi, vẫn thoải mái và tự nhiên như trước kia. Tôi hạnh phúc vì giấc mơ của mình đã thành hiện thực.

Chuyện thứ hai thuộc về ký ức. Nhưng chính nhờ nó mà tôi có được tính cách lạc quan như hôm nay. Hồi ấy, bên Đức khó khăn lắm, bố mẹ tôi thì mới sang, không ai thân thích, cũng không biết tiếng. Bố mẹ sống bằng nghề lau chùi dọn dẹp. Rồi bố ốm, tôi cũng ốm, chỉ một mình mẹ dang tay chèo chống. Những đêm đau quá không ngủ được, mở mắt ra tôi đều thấy mẹ ngồi khóc nhưng mẹ chưa bao giờ than vãn.

Mẹ luôn dỗ dành tôi rằng, rồi mọi chuyện sẽ qua, có mẹ ở đây rồi. Suốt một đoạn dài, chừng 7, 8 năm gì đó, gia đình tôi sống trong khu tị nạn dành cho người Việt. Song có lẽ vì bố mẹ luôn biết cách khiến con cái cảm thấy hạnh phúc nên tôi không hề cảm thấy tủi thân hay buồn bã.

Mẹ tôi kể rằng, có lần thấy một món đồ chơi đẹp trong cửa hàng, tôi cứ đứng trước cửa nhìn hoài, mẹ bảo mẹ không mua cho con được đâu. Tôi đáp lời mẹ tỉnh queo: “Không sao đâu mẹ! Con chỉ xem thôi!”. Tôi không bao giờ trách bố mẹ, cũng không bao giờ so sánh tại sao người kia có cái này, cái kia mà mình không có.

Điều ý nghĩa nhất bố mẹ dạy Hiếu đến giờ vẫn còn ghi nhớ?

Là sự tôn trọng nhau, trong đời thường và cả khi tranh luận. Chị biết đấy, giữa con cái và bố mẹ thi thoảng vẫn có những khoảng cách. Hoặc đôi khi mình vì nhiều việc mà nói không nhẹ nhàng với bố mẹ. Tôi không phải là người hoàn hảo, thành thử ra cũng không tránh được nhưng tôi đều cố gắng tiết chế. Với tôi, không có gì quan trọng bằng gia đình.

Cảm ơn Trọng Hiếu!

Nguồn: Tạp chí Phái đẹp ELLE

No more