Mew Amazing: Giữa lưng chừng nhộn nhịp

Bài Trúc Đoàn

[Tạp chí ELLE MAN - 7/2016] Sẽ tẻ nhạt nếu để một người viết đi giải thích về tác phẩm của họ. Song, vô cùng thú vị khi được nghe những va đập, đấu tranh và đeo đuổi chặng đường để thành hình.

Mew Amazing là những khối màu ngập sắc. Có thể nó khiến người ta bị ngộp nếu chưa quen. Nhưng khi đã quen rồi, bỗng đâm ra yêu mến lẫn tò mò và nuôi chút nào đó kỳ vọng. Kỳ vọng về một lớp nhạc sĩ trẻ năng động, bản lĩnh và có sắc thái riêng trong một thị trường ngày càng khắt khe hơn với những sự lựa chọn.

ca si mew amazing 1

Thỏa hiệp để đi đường dài

Mew có bất ngờ không với cú hattrick tại “Cống hiến” 2016?

Tôi tin Thật bất ngờ sẽ làm nên một điều gì đó ở “Cống hiến” nhưng chưa bao giờ hình dung là sẽ được quá nhiều như vậy. Bên cạnh tôi đều là những anh chị đóng góp lâu dài và có nhiều cống hiến, trong khi tôi mới chân ướt chân ráo vào nghề. Lúc nhận giải, tôi vui nhiều vì những gì mình đạt được.

Còn hôm nay thì, niềm vui đó đã được trưng lên chiếc piano ở nhà và sẽ nằm đó. Tôi không thể đem nó theo vì nó dễ ru ngủ mình, sẽ khiến tôi trở nên tự phụ. Tôi phải đi tiếp vì rất nhiều người đang chờ mình ở phía trước. Và tôi vui vì những gì mình sắp làm. Đương nhiên là sẽ áp lực, bởi mình có thể viết khác đi nhưng phải giữ được cái lửa của Thật bất ngờ để mọi người hào hứng rằng: “Ồ, thằng Mew nó lại sắp bày trò gì đây này!”.

Isaac:

Nhiều người trẻ chọn đi nhanh và tìm mọi cách tiến vào làng giải trí. Còn Mew thì cứ tha thẩn. Sự lựa chọn này hẳn là không hề dễ dàng?

“Cuộc chiến” to nhất tôi phải đương đầu là gia đình. Khi không có sự đồng thuận từ gia đình, mình sẽ không có gì cả. Mâu thuẫn lớn nhất của tôi với ba mẹ là tính kinh tế của nghề mình đang theo đuổi. Năm 4 tuổi, khi mẹ mua cho tôi cây organ, ba có nói một câu đến giờ tôi vẫn nhớ: “Làm cái nghề này có ra tiền đâu!”. Hai năm sau, tôi ngừng hẳn học đàn để tập trung học văn hóa. Mọi chuyện tưởng như chìm vào quên lãng thì lên cấp 3, tôi chạm lại vào cây đàn và nhận ra, đó không còn là vấn đề sở thích nữa.  Tôi thỏa hiệp bằng cách vào đại học với điều kiện ba mẹ không được cản tôi đi hát.

Ra trường, suốt một năm trời tôi về làm Graphic Design cho Zalora, cứ 8 giờ sáng đi, 6 giờ tối về. Tôi thấy mình không thể nào tiếp tục như thế được nữa. Và tôi chọn nhạc. Đó thực sự là một khoảng thời gian khó khăn, bởi nhạc nhẽo không xong và không có cả kinh tế. Lắm lúc tôi tự hỏi, mình có đang lựa chọn đúng không?

Còn “cuộc chiến” thứ hai của Mew Amazing là gì?

Nghe có vẻ lớn lao, thực ra nó là thế này. Ca sĩ trẻ có nhãn quan thị trường. Tôi lại không muốn họ đi vào lối mòn ấy. Tôi muốn cả hai bắt tay vào làm một cái gì đó khác đi, để người ta biết rằng, người ca sĩ ấy, ngoài thị trường còn có thể làm được những chủ đề khác, mới mẻ hơn, hấp dẫn hơn. Mâu thuẫn ở đây là một bên quan ngại tính thương mại của sản phẩm, bên còn lại là cái Tôi của người viết. Nó buộc cả hai bắt tay với nhau, cùng gọt giũa để thích nghi.

Nghĩa là, Mew đã bắt đầu thỏa hiệp?

Thỏa hiệp để đi đường dài. Sự nông nổi của tuổi trẻ nói rằng mình có thể đi đường dài nhưng sự thật là không. Tôi nhận ra điều này qua từng sản phẩm, qua từng cuộc gặp với nhiều người. Câu hỏi được đặt ra ở đây là: “Bản thân mình có thể thuyết phục được thị trường này không?”. Và câu trả lời là, hãy cho mọi người nghe cái họ muốn nghe, rồi dần dần điều chỉnh để thuyết phục họ, đấy cũng là âm nhạc đấy, thử đi.

ca si mew amazing 2
“Hãy cho mọi người nghe cái họ muốn nghe, rồi dần dần điều chỉnh để thuyết phục họ” – Mew Amazing.

 

“Bên trong, tôi mềm yếu lắm!”

Thành công từ “Thật bất ngờ” có khiến Mew bị choáng khi bỗng chốc được sự quan tâm, chú ý từ nhiều người, nhiều phía?

Ồ, có chứ. Hồi “Thật bất ngờ” tạo được sức hút, tôi đã phải trốn khỏi Sài Gòn một tuần vì không quen với việc một ngày nhận hàng chục cuộc điện thoại từ những số lạ, và nhiệm vụ của mình là phải ghi nhớ tên họ, họ ở báo nào, họ cần gì ở mình. Quả tình, thời điểm ấy tôi quá tải thật sự. Tôi cần sự yên tĩnh để trả lời cho câu hỏi: “Mew ơi, bây giờ mày đã sẵn sàng nhảy vào cái guồng đó chưa?”. Bình tĩnh, tôi về lại Sài Gòn và chạy tới giờ. Tính ra, coi vậy mà tôi non sức. Có lẽ do mọi thứ đến vội quá!

Khi lắng lòng lại, Mew Amazing sẽ vui với những điều gì?

Trở về không gian nhỏ của riêng mình. Tôi có thể làm bánh, đọc sách, nghe nhạc. Thoải mái lắm! Tôi nghĩ đến cây cỏ, biển cả, rừng núi và tỷ thứ khác trên đời, đến những người bạn mà do bận bịu quá, lâu rồi mình chưa hỏi thăm họ.

Điều tôi sợ nhất trong guồng quay này chính là sẽ quên mất những người bạn trên đoạn đường trước lúc mình bước vào, do mình đi nhanh hơn, có nhiều mối quan hệ hơn. Thành thử ra, tôi luôn trân trọng những cuộc gặp dẫu là ngắn ngủi với những người bạn chí thân chí cốt. Với họ, tôi có thể nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà không phải bận tâm nhiều.

Huy

Còn trong cuộc đối thoại với chính mình thì sao?

Tôi vỡ ra rằng, đam mê với công việc và cuộc sống là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Cuộc sống của tôi, tôi chỉ muốn gom nó lại, be bé, xinh xinh như của chị Lê Cát Trọng Lý vậy. Tôi thường tự hỏi: “Mew ơi, giữa hai cuộc sống đó, mày sẽ chọn cái nào?”. Dường như, tôi đang ở đâu đó lưng chừng giữa cả hai. Tôi tin công việc mình làm sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Tôi mê đồ gốm và thích làm bánh kinh khủng! Ở nhà tôi có một thùng đồ gốm. Mọi thứ đều là đồ đôi như 4 cái đĩa, 6 cái chén. Tôi từng nghĩ, sau này có gia đình, nhất định sẽ mang thùng đồ gốm đó về, tạo một không gian xinh xinh. Rồi cuộc sống showbiz tới, vì quá đam mê nên tôi nhảy theo. Đôi khi, tôi thấy mình chạy quá nhanh.

Cái sự quá nhanh đó đến từ tham vọng của người trẻ như mình và yêu cầu của thời cuộc hiện giờ nữa. Tôi lại nhìn thùng đồ gốm và tự hỏi: “Cuộc sống đó sẽ như thế nào Mew ơi? Liệu mày có đủ sức cân bằng cả hai không?”. Tôi bâng quơ vậy rồi chìm vào giấc ngủ, sáng ra lại tất tả làm việc. Có mâu thuẫn quá không khi tôi vừa muốn chọn một cuộc sống tĩnh lặng, lại vừa muốn hòa vào dòng chảy ngoài kia?

Quan trọng nhất là, mình đừng biến thành  người khác. Còn thì, ai cũng phải thích nghi mà, phải thế không?

Tôi luôn đặt cho mình sự thay đổi để thích nghi. Làm thế nào tốt cho mình và tốt cho mọi người, cho cộng đồng, bởi nếu cố hữu quá, mình sẽ trở nên cực đoan và tự bó hẹp mình.

Nguồn: Tạp chí Phái đẹp ELLE

No more